Sunday, 15 June 2025

Di Dân Bất Hợp Pháp, Các Ông Bà Là Ai?

 Đỗ Văn Phúc

Trong các cuộc biểu tình chống các cơ quan công lực của chính quyền Liên Bang khi họ thi hành lệnh trục xuất di dân bất hợp pháp, chúng ta thấy những câu khẩu hiệu "Hoa Kỳ Là Nước của Di Dân," "Di Dân Không Phải là Bất Hợp Pháp." "Xây Hàng Rào Biên Giới là Kỳ Thị Chủng Tộc." Những người chống đối cho rằng chính quyền vi phạm quyền con người. Lại có bà Mary Wu cho rằng những di dân BHP này chịu làm những việc mà người Mỹ không thèm làm (Theo tôi, câu này xúc phạm rất nặng nề những người di dân dù là BHP)

Nghe có lý quá! Nhưng xét cho cùng các biểu ngữ này đã lập lờ đánh lận con đen, che bớt đi một phần lớn các yếu tố về di dân để lôi kéo sự cảm thông của những người hời hợt. Họ cứ phớt lờ ba chữ Bất Hợp Pháp để phân biệt di dân hợp pháp.

Nếu cho rằng nước Mỹ là do di dân mà ra. Điều này rất đúng, không ai chối cãi. Và gần như tất cả các nước trên thế giới ít nhiều đều hình thành do di dân qua nhiều thế kỷ.

Nước Việt Nam cũng do con cháu vua Hùng di dân từ vùng Hoa Nam xuống đồng bằng sông Hồng và tiến dần xuống phương Nam.

Quyền di trú, đi lại là quyền cơ bản của con người. Không ai chối cãi, phủ nhận. Nhưng quyền gì cũng có sự giới hạn.

Khi một quốc gia hình thành có biên cương; khi một nông trại, khu vườn có hàng rào xác định chủ quyền; khi một gia đình có nhà với cửa trước cửa sau đóng kỹ, thì ai xâm nhập mà không được sự đồng ý của chủ nhân sẽ bị coi là BẤT HỢP PHÁP. Vậy thì các hàng rào nông trang, các cửa nhà ở là biểu lộ sự kỳ thị ư? Xin chớ nại ra quyền cư trú trong Hiến Chương về Nhân Quyền mà xông vào nhà cửa, thổ cư người khác. Muốn vào nước nào cũng phải xin được chiếu khán. Chớ kể đến Trung Cộng, Bắc Hàn, Việt Nam và các nước cộng Sản khác, cứ thử xâm nhập vào các nước dân chủ khác ở Á,  Phi, Nam Mỹ... coi thử họ sẽ đối xử ra sao.

 Chính sách di dân mỗi nước dựa vào nhu cầu dân số, lao động, khả năng của hạ tầng cơ sở, lương thực, thực phẩm, khả năng bảo trợ y tế, giáo dục... Khi dân số đã bão hoà, thì chính sách di dân sẽ thu hẹp và có khi chấm dứt. Nước Mỹ từng có chính sách di dân rộng mở, khuyến khích dân khắp năm châu đến Mỹ; chính phủ ấn định quota hàng năm rõ ràng cho từng khu vực. Một trong những tiêu chuẩn để khuyến khích nhập cư dựa trên điều gọi là "merit" tức là tư cách, khả năng của người nhập cư sẽ hòa nhập, đóng góp tích cực vào việc xây dựng phát triển nước Mỹ chứ không phải mở toang cửa ai muốn vào thì vào!

Các nước Âu Châu, sau một thời gian mở cửa cho di dân từ Bắc Phi, Trung Đông, Nam Á vào ồ ạt, ngày nay họ mới nhìn ra hậu quả. Trong tháng vừa qua, có rất nhiều cuộc biểu tình của dân Anh, Scotland, Ireland, Poland, Netherland, Germany... dân chúng phẫn nộ trước sự xâm nhập, gây hỗn loạn của dân nhập cư lậu đã lên tiếng đòi chính quyền đóng cửa và trục xuất. Một tài liệu từ Anh Quốc cho thấy có đến hàng tá Thị trường ở Anh là người Pakistan (kể cả Thị Trưởng London); có tài liệu cho thấy sĩ số học sinh da trắng tại nhiều học khu chỉ ở con số dưới 2% (hai phần trăm), một tấm ảnh lễ tốt nghiệp tại một đại học ở Toronto cho thấy chỉ có lẻ loi một cô gái Nam Hàn ngồi giữa đám sinh viên rậm râu da nâu đen. Tại một thành phố của Anh, có vụ án mà nạn nhân là hơn hai chục em nữ sinh da trắng vị thành niên bị một nhóm thương gia gốc Pakistan dùng thức ăn, thuốc lá dụ vào đường bán dâm phục vụ cho bọn đàn ông Pakistan ở đó. Tại các nước Bắc Âu, bọn đàn ông Islam từ Trung Đông cưỡng hiếp phụ nữ địa phương bất kể già trẻ, nại lý do rằng đạo Islam không ngăn cản.

Có quá nhiều tài liệu. Nhưng chúng tôi đã không có ý định viết bài về vấn đề này nên đã không lưu giữ các hình ảnh, số liệu và nguồn tin.

Vi phạm quyền con người của đám di dân bất hợp pháp! Quyền gì nhỉ? Vị nào có rành về pháp luật, xin cho biết những người BHP này có quyền gì?

Về "Nhân Quyền," tức quyền đi lại, cư trú, thì như đã bàn ở phần trên, xin miễn nhắc lại

Còn nói về  "Dân quyền," là quyền công dân. Ơ hay, những người này là công dân Mexico, Venezuela, Haiti, Colombia, Trung Cộng, Việt Cộng... Họ có phải là công dân Hoa Kỳ đâu mà đem Hiến Pháp Hoa Kỳ áp đặt, lý giải cho họ.

Bà Thị Trưởng Los Angeles thì cho rằng việc truy bắt người BHP tại nơi làm việc là gây hoang mang, lo sợ cho những người tại đây! Rõ khéo! Người vi phạm pháp luật, phải trốn chui trốn nhũi, thì ở đâu cũng phập phồng lo âu; còn người lương thiện, không vi phạm gì thì dù có cả chục nhân viên an ninh xung quanh, cũng chẳng hề mảy may lo sợ.

Hãy nhìn lại những di dân bất hợp pháp, nhất là trong giai đoạn cầm quyền của Biden.

Họ là ai?

Có phải đa số là từ Haiti, Mexico, các nước Trung Mỹ và Nam Mỹ mà bản tính thô bạo có lối sống chuộng bạo lực là truyền thống? Nhiều thành phố lớn ở Mỹ đã bị bọn băng đảng ma túy, giết người gốc Trung và Nam Mỹ hoành hành nhiều năm qua. Mỗi năm, hàng chục ngàn thanh thiếu niên Mỹ bị chết bởi nghiện ngập ma túy do bọn này chuyển qua biên giới Mỹ-Mexico!

Có phải nhiều người từ các nước Trung Phi mà cách sống còn man rợ, trây lười,và cũng chuộng bạo lực? Nếp văn minh, văn hoá của họ rất trái ngược với vào văn minh tây phương. Nếu có rộng lòng thu nhận họ, thì cũng nên phân phối họ ra trong cộng đồng Mỹ để họ có thời gian hội nhập.

Có phải họ là những người Islam hiếu chiến, cực đoan chỉ muốn áp đặt tôn giáo, luật Sharia và văn hoá độc tôn, tàn bạo? Họ thúc đẩy thánh chiến Jihad với khẩu hiệu "Death to America."

Những dân nhập cư bất hợp pháp vừa là gánh nặng kinh tế, vừa là mối đe dọa an ninh trật tự xã hội. Mỗi năm, các chính quyền các cấp chi ra hàng tỷ đô la để nuôi những di dân bất hợp pháp vừa về nơi ăn chốn ở, chăm sóc y tế cho cả gia đình, học hành cho bọn trẻ con. Có những thành phố và tiểu bang tự nhận là Sanctuary city, Sanctuary state còn ưu đãi những di dân bất hợp pháp hơn cả công dân của mình. Ở California, di dân bất hợp pháp ngoài việc được cung cấp bảo hiểm y tế miễn phí, còn được cấp bằng lái xe, thậm chí có nơi còn được đi bầu phiếu hay được thu nhận vào làm việc trong cơ quan công quyền.

Tại sao đảng Dân Chủ chủ trương bảo vệ, bao che cho di dân bất hợp pháp? Có phải vì lòng  nhân đạo hay là do toan tính chính trị?

Điều rõ ràng nhất mà ai cũng nhận thấy là các dân biểu đảng DC luôn luôn bỏ phiếu để bảo vệ những di dân bất hợp pháp. Họ muốn gọi những người BHP là dân không có giấy tờ (undocumented); thậm chí chính quyền New York còn gọi là những người mới đến (Newcomers); họ chống lại các dự luật ngăn cấm người không phải là công dân được quyền đi bầu, họ chống lại tất cả những luật lệ biện pháp nhằm ngăn chặn luồng sóng di dân bất hợp pháp tràn vào Mỹ. Nay thì họ chống lại việc các cơ quan công lực tìm bắt, truy tố, và trục xuất những di dân bất hợp pháp từng phạm các tội hình sự.

Một lý do quá rõ nét: Bọn di dân bất hợp pháp là nguồn nhân lực, cử tri tương lai của đảng DC. Nhờ vào số cử tri này, nhưng chính khách DC sẽ tiếp tục ngồi vững ở các ghế công quyền.

 Trong tuần vừa qua, chúng ta đã chứng kiến hàng chục cuộc biểu tình khắp các thành phố; nhất là ở Los Angeles, nơi mà dân biểu tình giương cờ Mexico và các nước Nam Mỹ cũng như cờ Palestine; đồng thời chà đạp, nhổ nước bọt và đốt cờ Mỹ. Những người biểu tình đốt hàng loạt xe, ném từng tảng đá lớn vào xe cảnh sát đang chạy hay đã dừng lại – hành vi này có thể gây tử thương cho người trong xe, là một tội danh hình sự có thể lãnh án hàng chục năm tù.

 Họ có phải là công dân Hoa Kỳ không? Họ tranh đấu cho ai?

Không! Họ là những người bất hợp pháp, hay cả những di dân hợp pháp đến Hoa Kỳ để hưởng thụ những quyền lợi, mức sống mà họ không hề có nơi quê gốc của họ. Họ chẳng yêu mến gì nước Mỹ mà chỉ lạm dụng thôi. Vì thế, họ hãnh diện trương cờ của nước họ mà họ đã từ bỏ. Họ chà đạp lên quốc kỳ một nước chứa cưu mang giúp đỡ họ. Lũ côn đồ vô ơn này có đáng để chúng ta bênh vực hay không?

Đối với một số nhỏ công dân Mỹ hùa theo bọn bạo loạn! Thì đó là loại công dân bệnh hoạn, thiếu suy nghĩ, bị đầu độc bởi những thế lực phản động như Antifa, bọn thân Cộng, theo chủ nghĩa Xã Hội, và các thế lực ngầm đang ra sức hủy diệt nước Mỹ. Không nói rõ, thì quý vị cũng từng nghe đến tên của tên tỷ phú già này từ lâu rồi.

Để thấy được rằng các chính phủ Mỹ rất rộng tay trong việc cho nhập cư, chúng tôi nêu ra vài con số:

Tính đến đầu năm 2025, trong tổng số 326.7 triệu dân Mỹ, có đến 93 triệu người (28% dân số Mỹ) là di dân mới và con cháu của họ sinh ra trên đất Mỹ; có 53.5 triệu người (tức 16% dân số) sinh đẻ từ các nước ngoài. Hiệp Hội Cái Cách Di Trú Mỹ (the Federation for American Immigration Reform (FAIR) ) ước tính có đến 18.6 triệu dân bất hợp pháp sống ở Mỹ (con số này có lẽ còn thấp so với thực tế vì có hàng triệu người xâm nhập ồ ạt thời TT Biden mà cơ quan di trú đã làm ngơ hay không thể kiểm soát nổi).

Các chính quyền (ngay TT Obama và TT Biden cũng trục xuất dân lậu) chỉ có biện pháp ngặt nghèo với di dân bất hợp pháp mà như nói ở trên, đa số là những kẻ tội phạm, băng đảng, buôn bán ma túy, buôn người và vũ khí, không thiếu gì bọn khủng bố, gián điệp từ các nước thù địch, và  những kẻ chỉ tìm lạm dụng hệ thống an sinh xã hội, trở thành gánh nặng cho nước Mỹ.

Tính cách của những di dân bất hợp pháp đã thể hiện quá rõ qua những hành vi đập phá, hôi của trong các cuộc biểu tình tuần qua, mà những chính khác DC vẫn cứ trơ trẽn cho rằng đó là những cuộc biểu tình ôn hoà, thực thi quyền tự do biểu lộ trong Tu Chính Án số 1. Họ không mù hay điếc mà không thấy hay xem trên các màn hình trong các truyền thông xã hội. Chẳng qua là họ tiếp tục ngoan cố, cãi bừa, cãi ngang để chống chế mà thôi.

Chúng tôi biết đa số người Mỹ gốc Việt (cũng như chính bản thân chúng tôi), chẳng theo đảng nào. Không Dân Chủ, chẳng Cộng Hoà; Nhưng chúng ta có thể có cách nhìn, nhận định khác nhau mà chủ yếu là dựa trên cảm tính nhiều hơn là lý luận thực tế. Chính vì cảm tính mà rất nhiều người trong chúng ta đã bị đầu độc bởi những luồng truyền thông thiên tả chuyên bóp méo, che đậy sự thật để phục vụ mưu cầu chính trị phe nhóm. Một vài người Việt, vì cảm tính, cũng hùa vào lên án chính phủ kỳ thị dân Việt Nam qua việc trục xuất những kẻ phạm pháp.

Khi nhận xét một biến cố, sự kiện, liệu chúng ta có đứng trên quan điểm và quyền lợi của nước Mỹ, của dân Mỹ trong đó có chúng ta; hay chúng ta chỉ vì sự thương ghét đối với một vài vị lãnh đạo. Tại sao có thể chối bỏ mục tiêu "Làm Cho Nước Mỹ Hùng Mạnh Hơn"? Tại sao có thể triệt hạ lá quốc kỳ để suy tôn lá cờ của những nước khác hay lá cờ "Gay Pride" của một nhóm đồng tính? Xin ai đó đang chống đối lại đường lối của chính quyền hiện nay cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng.

Và xin hỏi: Liệu khi quý vị ủng hộ di dân bất hợp pháp, quý vị có sẵn lòng  đóng thêm thuế trên số tiền mồ hôi nước mắt của mình để nuôi mấy chục triệu dân bất hợp pháp?  Quý vị có sẵn lòng  mở cửa nhà mình đón một vài gia đình bất hợp pháp vào cư ngụ và nuôi họ ăn ở không?

Nếu câu trả lời là không, thì xin quý vị hãy im lặng để cho nhân viên công lực làm việc của họ.

Theo tin mới nhất, các Dân Biểu thuộc Ủy Ban Cải Cách Chính Phủ đã chất vấn các thị trưởng cũng như thống đốc Dân Chủ của các thành phố và tiểu bang bao che dân bất hợp pháp; Những  vị  này đã can tội vi phạm Hiến Pháp, luật pháp, cản trở nhân viên liên bang thi hành công vụ. Các dân biểu kết thúc hồ sơ và chuyển qua Bộ Tư Pháp để làm thủ tục truy tố. Đó là các thị trưởng:  Eric Adams (New York), Brandon Johnson (Chicago), Mike Johnston (Denver), Mary Wo (Boston) và các thống đốc Tim Walt (Minnesota), Kathy Hochul (New York) và JB Pritzker (Illinois). Thị Trưởng Eric Adams của New York City hứa sẽ hợp tác với cơ quan công lực trong việc bảo vệ an ninh trật tự tránh tái diễn bạo loạn như ở L.A.

Cũng từ Florida, có tin Thống Đốc De Santis và Sheriff Wayne Ivey (Brevard County) đã mạnh mẽ lên tiếng cảnh cáo những kẻ bạo loạn :(1) Nếu các anh ném đá, bom xăng hay chĩa súng vào nhân viên công lực; chúng tôi sẽ thông báo cho gia đình các anh đến nhận xác. Bởi vì chúng tôi sẽ K*ll, Chúng tôi không đùa đâu. (2) Nếu các anh nhổ nước bọt vào chúng tôi, các anh sẽ bị đánh dập mõ và đi tù, (3) Nếu các anh đánh chúng tôi, các anh sẽ vào nhà thương và vào tù; và có nguy cơ bị những chú quân khuyển tấn công, và (4) Nếu các anh bao vây, ngăn cản xe cộ; các anh có nguy cơ bị xe cán qua mình và kéo lê thân thể các anh trên đường.

Đối phó với bọn bạo loạn, không thể nương tay!

Đỗ Văn Phúc

 

 

 

Saturday, 14 June 2025

Căn cứ UAV của Israel tại Iran

  Căn cứ UAV của Israel tại Iran: 3 lớp tấn công chiến lược

Lý Ngọc
chức an Cuộc tấn công của Israel vào Iran vào thứ Sáu (ngày 13/6) không chỉ là một trong những cuộc không kích táo bạo nhất trong lịch sử hiện đại, mà còn là kết quả của nhiều năm lên kế hoạch, giám sát và xâm nhập bí mật của các cơ quan tình báo Israel. Các quan ninh Israel cho biết cơ quan tình báo
Mossad của nước này đã tuồn vũ khí vào Iran trước cuộc tấn công, nhằm triển khai khả năng tấn công trên khắp Iran mà cơ quan tình báo Iran không phát hiện ra và tấn công các cơ sở phòng thủ của Iran từ bên trong, tạo điều kiện cho một cuộc tấn công 3 lớp vào nước này.

Israel đã phát động Chiến dịch 'Hùng Sư quật khởi' (Lion Rising) chống lại Iran vào sáng sớm thứ Sáu. Đây là sản phẩm của sự phối hợp chưa từng có giữa Không quân Israel, Tình báo Quân đội, Mossad và ngành công nghiệp quốc phòng Israel. Trong nhiều năm, họ đã làm việc cùng nhau để thu thập các hồ sơ tình báo cần thiết để loại bỏ các tài sản quân sự và hạt nhân nhạy cảm nhất của Iran.

Về cuộc tấn công này, thế giới bên ngoài chú ý nhiều hơn đến các cuộc không kích của hàng chục máy bay chiến đấu Israel. Trên thực tế, Israel cũng đã kích hoạt thành công các vũ khí do Mossad triển khai ở Iran, tăng cường các cuộc tấn công vào Iran.

Mossad đã thành công trong việc thiết lập một căn cứ UAV ở Iran để tạo điều kiện cho một cuộc tấn công 3 lớp nhằm vào nước này
"Mossad làm việc với một số lượng lớn người, một số lượng lớn các điệp viên nằm vùng sâu bên trong Iran, làm việc ở mức độ thâm nhập cao nhất mà người ta có thể tưởng tượng", một quan chức an ninh cấp cao của Israel nói với Fox News Digital". "Một số điệp viên này đã được đào tạo lại thành lính biệt kích để thực hiện các nhiệm vụ quan trọng".

Vị quan chức này cho biết hoạt động của Mossad cuối cùng đã dẫn đến một cuộc tấn công 3 cấp độ nhằm vào Iran.

"Chúng tôi đã phá hủy phần lớn cơ sở hạ tầng tên lửa đất đối đất và đất đối không của Iran, một số lượng lớn các nhà khoa học cấp cao và hầu hết các hệ thống phòng không của nước này", viên chức an ninh Israel cho biết, đồng thời nói thêm, "Chúng tôi đã thiết lập một căn cứ UAV bên trong Iran và vào thời điểm bắt đầu hoạt động theo lịch trình, các điệp viên Mossad đã lấy các UAV từ nơi ẩn náu của chúng. Chúng tôi triển khai tên lửa chính xác trên nhiều phương tiện và dấu nhiều tên lửa hơn trong các tảng đá trên khắp Iran. Chúng tôi đã kích hoạt toàn bộ hệ thống tên lửa theo sự phối hợp chính xác với Không quân Israel".

Các hoạt động xâm nhập của Mossad tại Iran bao gồm buôn lậu vũ khí tinh vi vào Iran, giấu chúng trong xe và đặt chúng gần các mục tiêu chiến lược. Ở miền trung Iran, vũ khí dẫn đường chính xác của Israel được đặt gần bệ phóng tên lửa đất đối không và bắn theo lệnh. Các phương tiện ngụy trang cũng được sử dụng để phá hủy hệ thống phòng không của Iran trong các cuộc tấn công. Đồng thời, máy bay không người lái nổ được triển khai gần Tehran đã được kích hoạt để phá hủy bệ phóng tên lửa tầm xa tại căn cứ Esfajabad của Iran.

Tất cả những điều này đều diễn ra ngay trước mắt tình báo Iran và không bị phát hiện.

Các quan chức quốc phòng Israel cho biết nhiệm vụ này là một trong những hoạt động tích hợp tình báo-quân sự thành công nhất trong lịch sử Israel. Nếu vụ việc máy nhắn tin ở Lebanon gây chấn động thế giới, thì thông điệp của cuộc tấn công này thậm chí còn rõ ràng hơn: không có nơi nào nằm ngoài tầm với của Israel.

Máy bay chiến đấu của Israel cũng đồng thời không kích hàng chục cơ sở, bao gồm cơ sở làm giàu uranium chính của Iran tại Natanz, cách lãnh thổ Israel 1.500 km, từ lâu đã là một phần quan trọng trong chương trình hạt nhân của Iran. Người phát ngôn của IDF, Effie Defrin, mô tả đây là một khu phức hợp ngầm với nhiều tầng gồm các phòng máy ly tâm và cơ sở hạ tầng điện.

Ông Defrin cho biết Natanz đã "bị hư hại nghiêm trọng" do các cuộc không kích của Israel. Chính quyền Iran đã cố gắng sử dụng cơ sở này trong nhiều năm để có được vũ khí hạt nhân. Cơ sở này có cơ sở hạ tầng cần thiết để làm giàu uranium ở cấp độ quân sự.

Israel nhắm vào trung tâm chỉ huy không quân của Iran, tất cả các chỉ huy đều bị hạ gục
Avner Golov, phó chủ tịch của Think Tank Mind Israel, nói với Fox News Digital rằng, "Thành công lớn nhất là tấn công cơ sở Natanz và vô hiệu hóa làn sóng trả đũa đầu tiên của Iran – biện pháp phản ứng tự động."

"Chúng ta đã phá hủy hành động đầu tiên của họ, (tiêu diệt) những tên lửa đạn đạo mà (Iran) định phóng ngay lập tức, và những máy bay không người lái đã đang bay. Chiến dịch này còn loại bỏ một số nhà khoa học Iran – đó mới là thành tựu thực sự," ông Golov nói.

Tuy nhiên, các nguồn tin của Israel nói với Fox News Digital rằng cuộc tấn công vào Iran không chỉ là các cuộc không kích; một hoạt động tình báo và phá hoại quy mô lớn cũng đang diễn ra đồng thời bên trong Iran. Một cựu quan chức cấp cao của Israel cho biết, "Họ đã nhắm mục tiêu vào toàn bộ trung tâm chỉ huy của Không quân Iran. Tất cả các chỉ huy đều ở cùng nhau vào thời điểm đó, và họ đã bị loại bỏ ngay lập tức".

Theo quan chức này, quân đội Iran đã tập hợp các chỉ huy cấp cao của lực lượng không quân tại một cơ sở để thực hiện một cuộc tập trận công khai nhằm phô trương khả năng răn đe. Kết quả là họ đã tự phơi bày.

Ông Golov nói rằng thành công của chiến dịch này một phần là do may mắn, nhưng cũng có sự lên kế hoạch – khả năng giám sát họ trong thời gian thực và thực hiện các cuộc tấn công chính xác. Điều này gợi nhớ đến những gì đã xảy ra ở Lebanon. Israel cũng đã sử dụng thông tin tình báo chính xác để tiêu diệt thành công giới lãnh đạo của Hezbollah.

Vào tháng 9 năm 2024, máy nhắn tin (pager) do các thành viên Hezbollah ở Lebanon sử dụng đã đồng loạt phát nổ, gây ra nhiều thương vong. Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu sau đó thừa nhận rằng ông đã chấp thuận cuộc tấn công này. Các chuyên gia Israel cho rằng chiến dịch hiện tại chống lại Iran có quy mô rộng hơn, sâu hơn và có tác động chiến lược lớn hơn.

Nadav Eyal, một nhà báo và nhà phân tích người Israel của Yedioth Ahronoth, cho biết lần này tác động lớn hơn nhiều so với chỉ là hoạt động nhắn tin. Hoạt động này tập trung nhiều hơn vào các cuộc tấn công vào cơ sở hạ tầng và thu thập thông tin tình báo chính xác cần thiết để thực hiện các cuộc tấn công tàn phá vào các cơ sở quân sự.

CNN cũng nhận được thông tin từ các quan chức Israel rằng tổ chức Mossad của Israel đã thành lập một căn cứ ở Iran để phóng máy bay không người lái gây nổ. Những máy bay không người lái này được phóng trong cuộc tấn công của Israel vào Iran vào thứ sáu, nhắm vào các bệ phóng tên lửa tại một căn cứ gần Tehran.

Truyền thông nhà nước Iran xác nhận hôm thứ sáu rằng, Hossein Salami, tổng tư lệnh Lực lượng Vệ binh Cách mạng Iran, đã thiệt mạng trong một cuộc không kích của Israel. Ngoài Salami, Israel cho biết chỉ huy quân sự cấp cao của Iran, Tổng tham mưu trưởng Lực lượng vũ trang Mohammad Bagheri, và các nhà khoa học hạt nhân cấp cao cùng các thành viên cấp cao khác của quân đội, chẳng hạn như chỉ huy cấp cao Tướng Gholamreza Rashid, đã thiệt mạng trong đợt tấn công đầu tiên. Ít nhất 6 nhà khoa học hạt nhân đã thiệt mạng trong cuộc không kích của Israel.

Hai nguồn tin khu vực cho biết với Reuters rằng ít nhất 20 chỉ huy cấp cao của Iran đã thiệt mạng trong cuộc không kích của Israel.

Lý Ngọc

 

Friday, 13 June 2025

Những Câu Chuyện Rất Ngắn Cảm Động Về Mẹ

Chiếc bánh sinh nhật cuối cùng

Một cậu bé 10 tuổi sống với mẹ trong hoàn cảnh nghèo khó. Vào sinh nhật cậu, mẹ chỉ mua được một chiếc bánh nhỏ xíu. Cậu bé thấy vậy thì giận dỗi, cho rằng mẹ không quan tâm mình. Mẹ cười buồn, không nói gì. Năm sau, mẹ không còn nữa. Trong di thư, mẹ viết:

"Mẹ xin lỗi vì chiếc bánh năm đó quá nhỏ. Mẹ đã nhịn ăn mấy ngày để mua nó, nhưng mẹ vẫn ước mình có thể làm được hơn thế. Hãy tha thứ cho mẹ, con nhé."

Cậu bé òa khóc, và suốt đời không quên chiếc bánh nhỏ năm ấy – cũng là món quà lớn nhất từ mẹ.

Người mẹ ở trạm xe buýt

Một sinh viên xa nhà lỡ chuyến xe về quê dịp Tết. Cậu nhắn cho mẹ: "Con không về kịp đâu, chắc mẹ ăn Tết một mình rồi."

Vài giờ sau, khi tuyết đang rơi dày đặc, cậu thấy mẹ mình đứng lặng lẽ ở trạm xe buýt gần trường, tay ôm túi đồ ăn.

Mẹ cậu nói:

"Mẹ biết con buồn. Nếu con không thể về với Tết, thì mẹ mang Tết lên với con."

Cậu sinh viên ôm mẹ khóc giữa trời tuyết trắng – một cái Tết không mâm cỗ, nhưng trọn vẹn tình thương.

Bức tranh vẽ Mẹ

Một bé gái 6 tuổi vẽ một bức tranh về mẹ với đôi tay thật to. Khi cô giáo hỏi:

-Vì sao em lại vẽ tay mẹ to đến thế?

Bé trả lời:

-Tại vì mẹ ôm con mỗi khi con buồn, nên tay mẹ phải thật to để ôm hết mọi nỗi sợ của con.

Câu nói trẻ thơ khiến cô giáo xúc động, và ai nghe cũng nghẹn ngào.

Mẹ và giấc mơ đại học

Một người mẹ làm giúp việc suốt 20 năm, không dám nghỉ ngơi, không mua gì cho riêng mình. Khi con trai đậu đại học, cậu bật khóc:

-Mẹ ơi, bao nhiêu năm con tưởng mẹ vất vả vì nghèo. Giờ con hiểu mẹ sống vì ước mơ con được học.

Mẹ cậu cười, chỉ nói:

-Con là giấc mơ của mẹ, mà giấc mơ thì phải giữ cho đến cùng.

Người mẹ bán vé số và con trai thủ khoa đại học

Tại Việt Nam, nhiều năm trước, báo chí đưa tin về một chàng trai đậu thủ khoa Đại học Y Dược. Điều khiến nhiều người xúc động, cậu là con của một người mẹ bán vé số dạo.

Người mẹ ấy mỗi ngày đi bộ hàng chục cây số, gom từng đồng lẻ để nuôi con ăn học. Khi phóng viên hỏi bà có biết con "đậu thủ khoa" là gì không, bà chỉ cười bối rối:

-Tui không biết chữ, nhưng nó học giỏi lắm. Miễn nó đừng khổ như tui là được.

Hôm nhập học, cậu xin được đứng trên sân trường cảm ơn mẹ. Cậu nói:

-Mẹ tôi không biết chữ, nhưng là người dạy tôi về nghị lực và lòng biết ơn.

Chiếc áo cưới dành cho mẹ

Một cô gái trẻ ở Mỹ tên là Rachel chuẩn bị kết hôn. Trong quá trình thử váy cưới, cô không ngừng nghĩ về mẹ – người đã mất vì ung thư vài năm trước. Mẹ cô từng ao ước được mặc váy cưới trong ngày cưới của mình, nhưng vì quá nghèo, bà chỉ mặc một bộ đồ bình thường trong buổi lễ đơn sơ.

Trong lễ cưới của mình, Rachel quyết định làm một điều đặc biệt: cô cho may một váy cưới theo đúng mẫu... mẹ cô từng mơ ước.

"Con mặc chiếc váy này không chỉ để làm cô dâu, mà để mẹ được sống lại khoảnh khắc của mình – qua con, mẹ nhé," cô nói.

Câu chuyện lan tỏa trên mạng xã hội như một thông điệp yêu thương vượt thời gian.

Lưng mẹ cong dần theo năm tháng

Một người con trai làm việc xa nhà 10 năm. Mỗi năm, về Tết một lần, anh lại thấy mẹ thấp hơn một chút, lưng còng hơn một chút, tóc bạc thêm vài sợi.

Một lần, khi chụp ảnh cùng mẹ, anh bật khóc. Không phải vì mẹ già đi, mà vì bức ảnh đầu tiên anh nhận ra: mẹ luôn đứng hơi kiễng chân trong ảnh – để không "nhỏ bé" hơn anh. Người mẹ nói với con: "Mẹ vẫn muốn che chở con, dù con cao lớn đến đâu."

Từ năm ấy, anh chuyển công việc về gần nhà, và mỗi cuối tuần đều về ăn cơm với mẹ.

Người mẹ đơn thân lái xe 3 tiếng mỗi ngày để con không bỏ học

Ở tiểu bang Texas, có một người mẹ đơn thân tên là Angelique Campbell. Cô có ba người con, sống trong một khu vực nghèo khó, nơi trường học địa phương có chất lượng rất thấp. Một ngày nọ, cậu con trai lớn trở về nhà và nói:

-Mẹ ơi, con không học nổi ở trường này. Ở đây ai cũng bỏ cuộc.

Angelique hiểu rằng nếu không hành động, con mình sẽ bị lạc lối như bao đứa trẻ khác trong khu phố. Cô tìm được một trường tốt cách nhà hơn 1 tiếng lái xe. Dù không có nhiều tiền, cô dậy từ 4 giờ sáng mỗi ngày, lái xe đưa con đến trường, rồi lại quay về làm việc. Tối đến, cô lặp lại hành trình đón con.

Mỗi ngày, cô lái tổng cộng gần 125 dặm, suốt 2 năm trời – mưa cũng như nắng. Không ai biết, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm hỏi cậu bé sao ngày nào cũng đến trường đúng giờ, và cậu trả lời:

-Mẹ con không để con bỏ học. Mẹ nói tương lai con đáng giá hơn giấc ngủ của mẹ.

Câu chuyện lan truyền, một tổ chức từ thiện đã tặng Angelique một chiếc xe mới để cô đỡ vất vả hơn. Nhưng điều khiến người mẹ xúc động nhất không phải chiếc xe, mà là ngày con trai cô tốt nghiệp với học bổng toàn phần vào đại học.

"Mọi giấc mơ đều có giá. Tôi chỉ là người sẵn sàng trả giá ấy cho con mình," Angelique nói trong nước mắt.

Câu chuyện này được ghi lại trong nhiều chiến dịch tôn vinh phụ nữ ở Mỹ, như một biểu tượng của lòng kiên cường và sự hy sinh thầm lặng của người mẹ.

Chúc tất các những người mẹ có một Mother's Day thật ấm áp và hạnh phúc!

 Đơn Dương, Anh Phước chuyển

Người Mẹ qua đời sau khi sanh con

(Posted by HoBinh)

Tại nghĩa trang Montjuïc ở Barcelona, có một kiệt tác ẩn mình khiến người ta phải lặng người dừng bước: bức tượng cẩm thạch khắc họa người mẹ trẻ – bà chìm vào giấc ngủ ngàn thu ngay khoảnh khắc trao sự sống cho con. ����

Tác phẩm mang tên "Người mẹ qua đời khi sinh nở", do nhà điêu khắc Josep Dalmau thực hiện như một lời tri ân thầm lặng gửi đến Isabel de Viala de Saragosse – bà mất vào ngày 1 tháng 8 năm 1928 khi sinh đứa con đầu lòng. Miêu tả trong cảnh tượng tĩnh lặng ấy, đứa trẻ sơ sinh vẫn ôm lấy ngực mẹ – như đang tiếp tục tìm kiếm hơi thở mẹ. ��❤️

Điều khiến câu chuyện càng thấm thía là: đứa trẻ ấy đã sống sót – và sống đến tận 90 tuổi. Rồi nhiều thập kỷ sau, ông được an nghỉ bên cạnh người mẹ đã sinh ra mình, trong chính ngôi mộ nơi ông chào đời. ��⏳

Đây không chỉ là một bia tưởng niệm sự chết chóc, mà là một tượng đài bất diệt cho tình yêu và sự hy sinh vô bờ bến của người mẹ – được khắc vào đá, nhưng sống mãi trong trái tim con người. ��

Nếu có dịp ghé Barcelona, hãy dành một phút lặng thinh trước lời thì thầm vĩnh cửu ấy về tình mẫu tử. ��️

 Trang Thế Giới Thú Vị