MỘT BÀI HỌC TỪ 80 NĂM TRƯỚC
Lam
Minh Nguyen
Ba
ngày sau, một trái bom nguyên tử khác làm bằng chất Plutorium được thả xuống
thành phố Trường Kỳ (Nagasaki).
Sang
ngày hôm sau, các cường quốc bên Đồng Minh họp nhau tại Potsdam, Đức Quốc. Họ
đưa ra một tuyên cáo chung mà trong đó có câu "Nhật Bản phải đầu hàng vô
điều kiện nếu không muốn bị hủy diệt".
Tại
Nhật Bản, người ta thành lập một Siêu Nội Các, còn có tên gọi khác là Hội Đồng
Tối Cao Chỉ Đạo Chiến Tranh. Nội các này chỉ có sáu người mà ba trong đó chủ
trương tiếp tục chiến tranh và ba người còn lại chủ trương đầu hàng. Họ tranh
cãi nhau ba ngày liền mà không đi đến quyết định chung.
Cuối
cùng, Nhật Hoàng Hirohito, còn được biết đến qua một tên khác là Vua Chiêu Hòa
(Showa) xuất hiện giữa buổi họp để giải quyết tình hình. Ông nói rằng,
"Trẫm đã đọc kỹ bản tuyên ngôn chung của Đồng Minh và nhận thấy rằng những
điều khoản ghi trong đó có thể chấp nhận được". Sau đó, ông nói tiếp,
"Những gì xảy ra cho Trẫm không có gì quan trọng, mà Trẫm chỉ lo sợ rằng
sẽ không trả lời được trước anh linh của tiền nhân nếu chẳng may quê hương
chúng ta bị biến thành tro bụi sau những hy sinh không bờ bến".
Như
vậy là đã quá rõ ràng: Nhật Hoàng Hirohito muốn Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện
để khỏi bị hủy diệt. Trong lúc cả sáu vị trong Siêu Nội Các cúi đầu đứng nghiêm
thì Nhật Hoàng Hirohito đưa một ngón tay vào phía sau mắt kính để gạt mấy giọt
nước mắt. Rồi ông rời phòng họp.
Sáng
Thứ Tư, ngày 15 tháng Tám 1945, qua các đài phát thanh, người ta được biết rằng
vào trưa hôm đó, Nhật Hoàng Hirohito sẽ ngỏ lời cùng toàn dân trên đài phát
thanh. Vì thế nên đến gần trưa, tất cả các sinh hoạt trên toàn quốc đều ngưng
lại. Tại các trường học, công sở và hãng xưởng, người ta cung kính đứng ngay
ngắn gần máy thu thanh để chuẩn bị lắng nghe.
Đúng
12 giờ trưa, đài phát thanh Đông Kinh (Tokyo) truyền đi lời của Nhật Hoàng. Ông
đi ngay vào vấn đề chính sau khi mở lời,
"Cùng
toàn thể thần dân trung nghĩa,
Sau
khi suy nghĩ kỹ càng về trào lưu chung trên thế giới cũng như những điều kiện
của đế quốc chúng ta, Trẫm quyết định chấm dứt tình thế hiện tại một cách bất
thường.
Trẫm
hạ lệnh cho Chính Phủ Hoàng Gia Nhật Bản thông báo cho chính phủ của Anh, Pháp,
Mỹ, và Trung Hoa rằng chúng ta đã chấp nhận những điều khoản của họ."
Như
vậy là Nhật Hoàng đã tuyên bố đầu hàng. Nhiều người quỳ xuống khóc trong khi
một số lặng lẽ cúi đầu, nước mắt chảy dài trên mặt (hình đính kèm).
Ở
đoạn sau đó, ông ghi nhận công lao của mọi tầng lớp đồng thời giải thích tại
sao Nhật Bản phải đầu hàng,
"Chiến
tranh cho đến nay kéo dài đã trên bốn năm. Mặc dù các chiến sĩ đã chiến đấu
dũng cảm, các viên chức đã làm việc mẫn cán, và gần trăm triệu thần dân tận tụy
phục vụ, những diễn biến của chiến tranh vẫn theo chiều hướng không có lợi cho
chúng ta. Nhất là, hiện nay địch đã bắt đầu sử dụng một loại vũ khí mới vô cùng
ác độc. Tiếp tục chiến tranh, không những nước Nhật chúng ta có nguy cơ bị hủy
diệt mà cả nền văn minh nhân loại cũng có thể bị lâm nguy. Đó là những lý do
khiến Trẫm quyết định chấp nhận những điều khoản đã được đưa ra trong tuyên
ngôn chung của các đại cường."
Ở
đoạn cuối, Nhật Hoàng Hirohito có nói một câu mà ngày nay cả thế giới còn ghi
nhớ, "Đã đến lúc chúng ta phải chịu đựng những gì không thể chịu đựng
được" (Time has come when we have to bear the unbearable).
Ông
nói tiếp, "Dân tộc ta rồi đây sẽ phải chịu nhiều gian khổ, nhưng vì thời
thế và định mệnh, chúng ta phải xây đắp con đường dẫn đến thái bình cho những
thế hệ mai sau."
Sau
cùng, ông kêu gọi thần dân của ông, "Hãy đoàn kết để xây dựng tương lai.
Hãy nỗ lực làm việc để duy trì vinh quang cố hữu của dân tộc Nhật Bản và để
theo kịp nền văn minh trên thế giới."
Sáng
ngày 2 tháng Chín 1945, đại diện của tất cả các quốc gia lâm chiến đã có mặt
trên soái hạm USS Missouri để cùng ký kết những văn kiện để chính thức chấm dứt
chiến tranh, vãn hồi hòa bình.
Tại
Việt Nam thì mãi đến tháng Mười Một, đại diện cho phe Đồng Minh là Liên Hiệp
Vương Quốc Anh mới chấp thuận việc đầu hàng của Đế Quốc Nhật Bản trong một nghi
thức tổ chức tại Sài Gòn (hình đính kèm).
**************
Trong
số hơn một chục quốc gia đã xúm lại đánh bại Đế Quốc Nhật Bản, chẳng có một
quốc gia nào dám coi thường cái quốc gia mà mình đã đánh bại – hoặc đánh hôi để
ké phần. Ngược lại, có một số quốc gia mà ngày nay người Nhật vẫn còn khinh bỉ,
và cả thế giới cũng chẳng xem ra gì. Điển hình là Nga.
Vào
đầu thế kỷ 20, Nga và Nhật Bản đại chiến, hầu hết là trên đại dương. Cuối cùng,
Nga yếu thế hơn, phải đàm phán với Nhật Bản. Sau đó, hai bên ký kết hiệp ước
bất tương xâm.
Sau
khi Nhật Bản bị hai trái bom nguyên tử, Nga báo cho Nhật biết rằng phía của họ
sẽ không gia hạn hiệp ước bất tương xăm sắp mãn hạn. Vài ngày sau, hiệp ước vừa
mãn hạn thì Nga tuyên chiến với Nhật Bản. Vì thế nên khi đại diện các quốc gia
Đồng Minh có mặt trên Soài Hạm USS Missouri thì người ta thấy có vài người Nga
đứng vênh váo trong khi đại diện các quốc gia khác của Đồng Minh tỏ vẻ lạnh
lùng với họ.
Đúng
80 năm đã trôi qua, phe thắng cuộc Nga có hơn được phe thua cuộc Nhật Bản điều
gì?
Nếu
không bị ràng buộc bởi những điều khoản ghi trong văn kiện đầu hàng, Nhật Bản
chắc chắn sẽ vượt qua Nga về vũ trang.
Về
mặt cơ khí, kỹ nghệ nặng, không một người Nhật nào thèm để ý đến xe hơi của Nga
trong khi người dân Nga luôn thèm khát xe hơi của Nhật Bản.
Về
mặt kinh tế, Nhật Bản không lệ thuộc vào bất cứ một quốc gia nào, mặc dù Nhật
Bản là một trong những quốc gia nghèo nàn nhất thế giới về mặt tài nguyên thiên
nhiên.
Về
giá trị con người, công dân Nhât Bản có thể hiên ngang bước đi trên đất Nga một
cách rất tự hào. Trong khi đó, nhiều người Nga đến Nhật mà không dám nói cho
người khác biết mình là người Nga.
Thế
mới hay, thắng hay thua trên chiến trường không phải là yếu tố quyết định để
đánh giá phẩm chất thực sự của con người, hay của một dân tộc. Hãy nhìn dân tộc
thua trận đã vươn mình lên và qua mặt kẻ thắng trận như thế nào để mà đánh giá
họ một cách trung thực hơn.
Tố Ngọc Trần Sưu tầm
No comments:
Post a Comment