Nguyên tác: "JE CROYAIS QUE
VIEILLIR..."
của Marcelle Paponneau
* * *
Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ mưa gió, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.
Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.
Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa , đời không có tiếng cười,
Hoa không nở, cành cây không nẩy lộc,
Sách không lời, mực bút chẳng ra thơ!
Nhưng bỗng thấy: tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay không nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Kệ ngày qua, cầm bút vẽ, làm thơ….
Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn lạnh giá,
Không còn mơ, chẳng có mộng trăng sao,
Tôi cứ ngỡ trái tim không
còn lửa,
Trời âm u, đêm tối chẳng vì sao!
Nhưng bỗng thấy có đoá hồng buổi sáng,
Thấy hương thơm, và thấy ánh mặt trời
Thấy con cháu, thấy người quen, bè bạn
Thấy con cháu, thấy người quen, bè bạn
Tuổi Vào Thu, còn nghe có.... tiếng cười.
No comments:
Post a Comment