Lời
thật mất lòng.
Gần đây
tôi có đọc được một vài bài viết nói về cuộc sống của người Việt trên đất nước
Mỹ khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Ở bất kỳ đất nước nào trên thế giới, con
người cũng đều phải đi làm để lo cho cuộc sống của mình. Những người lười
biếng, thì cuộc đời của họ sẽ dậm chân tại chỗ. Giầu và nghèo thì không có nước
nào mà không có hai tầng lớp này, bởi vì chẳng nơi nào chỉ có toàn người giầu
và chẳng nơi nào chỉ có toàn người nghèo cả.
Tôi đã
theo cha mẹ qua Mỹ khi lên 10 tuổi và bây giờ chỉ còn hai năm nữa thì tôi được
30. Như vậy có nghĩa là tôi đã sống ở Mỹ một thời gian khá dài. Phải nói rằng
trong lòng tôi luôn cám ơn đất nước Mỹ đã cho tôi cơ hội đến trường mà không
phải lo sợ không có tiền để đóng cho họ, cám ơn Mỹ đã cho tôi cơ hội để cầm
mảnh bằng kỹ sư trong tay, và cám ơn Mỹ đã cho tôi cơ hội kiếm được một công
việc làm khá tốt.
Tất cả
những điều có được ngày hôm nay là do sự cố gắng vươn lên của tôi. Muốn bước
tới sự vinh quang không phải là ngồi một chỗ than thở hoặc lười biếng mà có
được. Rất nhiều người Việt vượt biên qua Mỹ trước kia đã thành công, có nhà cửa
và có tương lai sự nghiệp vững chắc. Cha mẹ tôi khi đặt chân qua Mỹ cách đây 18
năm cũng đã phải làm lại từ đầu. Ông bà không quản ngại làm việc siêng năng để
lo cho anh em tôi học nên người, nhưng không bao giờ than van rằng đất nước Mỹ
bắt họ phải làm việc đầu tắc mặt tối.
Đất
nước Mỹ không hề mang chúng ta sang đây, mà chính chúng ta tự đòi sang, vì thế
nếu làm việc cực khổ thì đừng bao giờ phiền trách họ vì như thế là mình quá vô
lý.
Nhiều
người Việt khi mới đặt chân qua Mỹ sau những ngày vượt biên nguy hiểm đầy gian
nan đã được chính phủ Mỹ nuôi dưỡng trong một chương trình trợ cấp còn được gọi
là welfare vì có con nhỏ cho tới khi 18 tuổi, ngoại trừ độc thân thì chỉ được
24 tháng. Như vậy đủ biết xã hội mỹ đã tốt đến thế nào đối với chúng ta.
Người
Việt ở Mỹ cũng có hai tầng lớp: một loại trí thức có văn bằng cầm trong tay và
một loại người không có mảnh bằng nào cả. Người có bằng cấp sẽ kiếm được công
ăn việc làm tốt hơn, còn người không có bằng cấp thì phải làm nghề lao động. Dĩ
nhiên lương sẽ không được trả cao.
Ở Mỹ
tôi đã nhìn thấy rất nhiều người cùng thế hệ với tôi trở thành bác sĩ, kỹ sư
giúp ích cho đời sống mọi người. Đa số những người qua Mỹ sau này muốn làm giầu
nhanh nhưng không chịu học hành.
Cũng có
nhiều người Việt ở Mỹ từng làm giầu bằng nghề Nail. Tôi không quen biết ai
trong ngành này, nhưng theo những nhận xét từ người lớn cho biết, họ kiếm tiền
rất dễ dàng . Chính họ tự chọn làm nghề chà chân, sơn móng tay để kiếm tiền,
chứ chính phủ Mỹ hay người Mỹ không hề bắt họ làm như vậy. Nghề này ngồi trong
bóng mát và không quá khổ cực như những người phải làm việc ở ngoài đồng nhặt
trái cây giống như người Mễ, hoặc công nhân sửa đường phố, nên xin đừng than
thở. Mỗi lần tôi nghe ai than làm nghề nail thế này thế nọ thì tôi không thể
hiểu họ thực sư muốn gì!.
Đôi khi
họ kiếm nhiều tiền hơn cả những người đã phải bỏ công ra ngồi học 4 năm trong
đại học. Những người đi làm cho công ty Mỹ luôn đóng thuế đàng hoàng nhưng họ
lại không.
Tôi rất
ghét những người ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, kiếm tiền từ người Mỹ nhưng luôn chê
trách cuộc sống và đất nước Mỹ. Những người chỉ biết đứng núi này trông núi nọ
không bao giờ thành công và hài lòng với những gì họ đạt được.. Nếu thật sự ở
Việt Nam tốt hơn trong mắt họ thì họ nên về đó mà sống, sang Mỹ làm gì!.
Căn cứ
theo báo cáo cũng như từng đọc báo chí thì tôi thấy cuộc sống ở VN khó khăn gấp
nhiều lần bên Mỹ. Thử hỏi một kỹ sư hóa học ra trường kiếm được bao nhiêu tiền
một tháng? Ngay cả tầng lớp trí thức như giáo sư người đã cho sinh viên kiến
thức, mà còn nghèo khổ đi làm thêm ban đêm để có đủ tiền nuôi vợ con đó thôi.
Chúng
ta không thể nào so sánh cuộc sống của người Việt tại Mỹ với cuộc sống của
người Việt tại quê nhà được vì đây là hai bối cảnh hoàn toàn khác nhau. Ở Mỹ
làm việc cực nhọc nhưng không cảm thấy bị gò bó, muốn nói gì hay đi đâu cũng
được.
Ngoài
ra luật pháp của Mỹ luôn được tôn trọng, nên ý thức của con người rất cao, còn
ở Việt Nam thì luật pháp chẳng bao giờ được người ta thực hành triệt để vì ý
thức của người dân quá thấp kém. Người Mỹ rất lịch sự mặc dù có một số người kỳ
thị nhưng khi gặp gỡ mình ngoài đường họ luôn nói lời chào hỏi dù không hề
quen, điều này khiến cho người Việt ở Mỹ cũng lịch sự theo.
Người
Việt ở Mỹ rất có lòng tốt đối với thân nhân còn sống ở bên Việt Nam. Dù giầu
hay nghèo họ đều cố gắng gởi tiền về VN lo cho gia đình, thử hỏi đa số những
người bên VN có dám cho tiền thân nhân của mình hay không khi biết họ nghèo
khổ?, giỏi lắm thì chỉ được vài bữa ăn là cùng. Tranh giành nhau từng thước
đất, hoặc gia tài thì có rất nhiều.
Con cái
ở bên Mỹ không bao giờ chờ đợi được chia gia tài từ cha mẹ. Họ tự tạo cho mình
một cuộc sống vững chắc riêng.
Mỗi
người có một cuộc sống đi kèm theo sự thành công hay thất bại. Mỹ chưa phải là
thiên đường nhưng nó đã giúp cho người Việt ở đây có rất nhiều cơ hội mà nếu ở
VN thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ có được trừ khi họ có thân nhân làm trong
guồng máy chính quyền.
Tôi
không quên nguồn gốc mình là người Việt Nam nhưng tôi cũng sẽ không làm kẻ vong
ơn, ăn cơm, uống nước của Mỹ nhưng luôn miệng chê bôi Mỹ.
Tôi rất
tự hào khi được sống ở bên Mỹ.
No comments:
Post a Comment