Wednesday, 18 May 2016

Nhiều thứ không thể đánh giá qua bề ngoài

Con người thường chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc, không nhìn thấy bản chất. Nhiều lúc sự thật không như ta thấy. Đáng sợ nhất không phải bị người ta gạt, mà chính là sự tưởng bở về bản thân. Rất nhiều thứ không thể đánh giá qua bề ngoài. Hãy dùng trái tim tĩnh lặng, đôi mắt sáng suốt và trí tuệ để học thông bài học cuộc đời!

- Mình mua xe, hỏi ý người này người kia. Cuối cùng tiền mình bỏ ra nhưng mua một chiếc xe người khác thích.


- Tìm người yêu, người này một câu người kia một câu, cuối cùng tìm được nhưng không phải là người mình muốn.


- Sự nghiệp bản thân, nghe ý kiến của người thân bạn bè. Cuối cùng bỏ lỡ cơ hội thay đổi cuộc đời, đi trên con đường của người khác chứ không phải của mình.
Đôi giày mình mang, vừa hay không vừa bản thân mình biết. Hãy mang đôi giày của mình đi trên con đường của mình.

Monday, 9 May 2016

Anh đừng về Hà Tĩnh những ngày ni




Anh đừng về Hà Tĩnh những ngày ni
Biển buồn lắm, sóng khóc than vật vã
Nơi ta hẹn hò, giờ trương đầy xác cá
Gió tanh nồng, phờ phạc cả miền quê...

Biển bây chừ cá mú đã vắng hoe
Cả miền Trung, thuyền ngủ vùi trên cát
Xóm chài xưa, những nụ cười vụt tắt
Không còn xôn xao trên bến dưới thuyền...

Chẳng còn nghe điệu Ví giặm tình duyên
Đợi thuyền anh, mỗi chiều em ngồi ngóng
Biển đã chết ư? Em hỏi thầm con sóng
Chỉ gầm lên, rồi sóng vỗ bạc đầu...

Miền Trung chừ, đang gánh trọn nỗi đau
Từ Hà Tĩnh ni trải dài vô trong nớ
Quảng Trị, Quảng Bình, đến Thừa Thiên Huế
Không biết mai tê có vô tận Cà Mau?
Viết cho anh lòng em cũng u sầu
Biết khi mô biển trong xanh trở lại
Để nghe sóng ru nhạc tình êm ái
Như ngày xưa, của hai đứa chúng mình...
Mần răng mà, biển vẫn cứ lặng thinh?
Mặc con sóng vật vờ trong nuối tiếc
Cánh buồm xưa đã bỏ đi biền biệt
Tôm cá bây chừ còn mô nữa anh ơi?
Mấy bữa ni, lòng em cũng rối bời
Biển mà chết, thì mần răng em sống?
Những vần thơ héo tàn trong tuyệt vọng
Xin anh đừng về Hà Tĩnh những ngày ni...

Ngọc Ly Kim

Monday, 2 May 2016

Khi tôi đọc bài thơ Hà Tĩnh



Sáng nay đọc một bài thơ Hà Tĩnh
Bài thơ buồn về đất nước Việt Nam
Của cô giáo dạy cấp 3 trường Tỉnh
Bài thơ  về  đất nước bốn ngàn năm

Ôi đất nước lắm anh hùng lịch sử:
Bình Ngô, phá Tống, chống quân Thanh
Bao tranh đấu để giữ gìn đất nước
Để hôm một nước Việt tan tành !

Câu thơ hỏi: Đất nước mình sao ngộ ?:
Ngộ là sao không chịu lớn: bốn ngàn năm ?
“Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm !”
“Trước bất công mà không biết kêu đòi !”.

Câu thơ hỏi đất nước mình sao lạ:
“ Lạ là sao có những chiếc bánh chưng kỳ vĩ
Lạ là sao có những tượnhg đài nghìn tỉ
Mà sinh mạng con người chỉ như cái móng tay !”

Câu thơ hỏi sao đất nước mình buồn quá
Buồn quá vì đất nước mình: những biển bạc rừng xanh….
Mà nay rừng thì chết, biển đang dần nhiễm độc !
Và ngư dân thì đang khóc, khổ , đói…: cá không còn !

Câu thơ hỏi: Đất nước mình sao thương quá !
Thương trẻ con, mới sinh ra đã gánh nợ ông cha
Di sản rỗng,  ngân hàng vỡ nợ, tham nhũng, độc tài….
Thương quá : sao dân tộc mình lại khốn khổ như vầy? !

Câu thơ hỏi: Đất nước mình rồi sẽ về đâu ?
Về đâu khi núi rừng biển đảo vào tay "người lạ "
Về đâu khi những sông Hồng, sông Cửu đều khô
Về đâu khi "người lạ" gạch tên nước Việt ghi tên Tàu?!