Saturday, 26 September 2020

Sinh Mệnh Con Người

 

Sinh mệnh con người là thứ quý giá nhất cần trân trọng.


Cuộc sống vội vã, kiếp người bé nhỏ, ngoảnh đầu lại đã hơn nửa đời người. Thời gian trôi nhanh như bóng cây lướt ngoài cửa sổ. Hôm qua còn vui vầy cùng bè bạn mà hôm nay đã đôi ngả lìa tan. Người cũ lâu không gặp, chuyện cũ lâu không bàn. Chớp mắt một cái, nhìn quanh mình chẳng còn lại mấy ai. Thời gian không đợi một ai, một sớm soi gương thấy tóc Ta điểm bạc, hồng trần có khác nào cõi mộng vậy thôi.


   Đôi khi buồn phiềnhãy nghĩ cuộc sống là phép trừ, gặp một lần bớt một lần, còn có gì phải khổ não đây. Không quên ơn người giúp mình, không trách móc người xử tệ với mình, không giữ mãi trong lòng hận thù người khác, tự khắc Ta sẽ thấy cuộc đời sao mà an nhiên, bình lặng đến vậy! 

     Khi gặp phải chuyện đau buồn, không như ý, hãy nghĩ rằng cuộc sống chính là một lần phải vượt qua. Kiếp người khi đến tay không, ra đi cũng tay không, không mang đến hạt cát mà cũng không mang đi một áng mây nào.

    Khi Ta bất mãn, hãy nghĩ đến những người nghèo khổ, kém may mắn hơn Ta, biết đủ mới là hạnh phúc. So với người bệnh, hạnh phúc của Ta là sống khỏe mạnh. So với người đã khuất, hạnh phúc của Ta là còn sống. Người ta muốn sống tốt thì tâm phải giản đơn, phải bớt tranh giành một chút.  

    Khi Ta cảm thấy không vui, hãy tự hỏi rằng mình còn lại bao nhiêu ngày để có thể dằn vặt. Nghĩ kỹ rồi, Ta sẽ không buồn nữa. Khi Ta tức giận hãy nghĩ rằng liệu có cần phải khổ tâm vì một người không đáng, tại sao Ta lại để người đó làm chủ trong tâm hồn mình. Ta hãy quên đi cứ ăn ngon, ngủ ngon, chăm sóc tốt, biết cách tiêu tiền là được rồi.

     Khi Ta muốn so đo tính toán, hãy nhớ lại rằng con người đến thế gian này là tay không, hà cớ gì phải tính toán thiệt hơn, tại sao không chịu nhường một bước ? Nói nhiều sẽ làm tổn thương người khác, so đo nhiều lại tổn hại tinh thần, vừa hại người lại hại mình, kết quả là hao tâm tổn sức.

Một đời người thực ra chỉ cần không làm chuyện phải hổ thẹn với lương tâm, tự tại an nhàn đã là quý lắm rồi ! 


      Hãy sống sao cho thật vui vẻ. Có cơm để ăn, có quần áo để mặc, có núi để leo, có biển để ngắm, có internet để vào, có xe để đi, có việc để làm, có thêm người bạn đời cùng chung suy nghĩ nữa là ... tuyệt vời ! 

   Sống an nhiên vui vẻ mới là tốt nhất, chẳng

việc gì phải để ý đến tiền ít tiền nhiều Sau này già rồi, chết đi ai còn để ý Ta là ăn mày hay là người giàu có? Ai cũng có phiền muộn, hàng ngày đều có buồn phiền, quan trọng nhất là Ta không để ý đến nó, sống vui vẻ thì buồn phiền sẽ tự nhiên tan mất. Phiền não ngày ngày đều có nhưng nếu không tự tay nhặt lên thì người ta đâu phải u sầu nhiều đến vậy? 

     Tài sản quý giá nhất là sức khỏe

Khi sinh mệnh của con người chấm dứt, đến lúc sự sống không thể cứu vãn được nữa thì tiền tài là gì, danh vọng là chi, thảy đều vô nghĩa.

Truy cầu giàu có khiến người tham lam, biến thành ác quỷ. Trong mắt người sắp từ giã cõi đời, những gì gọi là danh phận, địa vị, tiền bạc đều chỉ là vô giá mà thôi.

Sức khỏe là số một, không có sức khỏe thì danh tiếng, địa vị, sỉ diện, xa hoa, xe sang, nhà cao cửa rộng... thảy đều là mây bay, gió cuốn, mong manh, hư ảo cả.

Hãy luôn nhớ rằng : chiếc điện thoại thông minh cao cấp, 70% chức năng là không hề dùng tới. Một chiếc xe sang, 70% tốc độ là thừa. Một ngôi biệt thự nguy nga, 70% diện tích là bỏ trống. Hàng loạt chuyện đời, 70% là vô vị, hư không. Một đời nỗ lực kiếm tiền, 70% là để lại cho người khác tiêu. Hãy sống thật đơn giản, tận hưởng cuộc đời, giữ lấy 30% những gì vốn thuộc về mình mới mong thực sự có được hạnh phúc.

Đời người lại như một hiệp đấu. Nửa trước là học hành, quyền lực, chức tước, thành tích, tăng lương, tăng chức. Còn nửa sau là huyết áp, mỡ máu, tiểu đường, ung thư, cô đơn, sầu não. Nửa hiệp đầu là phấn đấu hết mình, nửa hiệp sau là chấp nhận, buông xuôi. Cớ sao kiếp người mỏi mệt lắm vậy?

Hãy nhớ không có bệnh cũng phải giữ gìn sức khỏe, không khát cũng phải uống nước, có phiền muộn cũng phải nghĩ cho thông, có lý cũng phải nhường người, có quyền cũng phải thấp giọng,không mệt cũng phải nghỉ ngơi, không giàu cũng phải biết đủ, bận mấy cũng phải luyện tập.

 Bởi vì, một cái áo giá $1,000, một vé First class $7,000, một chiếc xe $50,000 tờ chi phiếu nhỏ có thể chứng minh. Một căn nhà giá vài triệu, hợp đồng mua bán có thể chứng minh.

Nhưng một con người rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền, chỉ sức khỏe mới có thể chứng minh.


Hãy nhớ, sức khỏe chính là "giá trị" nhất !  Vì vậy cũng đừng bao giờ mang máy ra tính rằng Ta đã tiêu bao nhiêu tiền cho sức khỏe. Trên đời này Ta nhất định có một món tiền phải tiêu, hoặc là để chăm sóc trước, hoặc là để chữa trị bệnh tình về sau. Lựa chọn món nào là quyền của Ta. Có sức khỏe gọi là tài sản, không có sức khỏe thì chỉ còn là di sản mà thôi.

Chiếc giường đắt nhất trên thế giới chính là giường bệnh Trên thế giới này có thể có người lái xe thay Ta, kiếm tiền thay Ta... nhưng không có ai mắc bệnh thay Ta được. Đồ mất rồi đều có thể tìm thấy lại nhưng có một thứ mất đi là vĩnh viễn không còn tìm thấy, đó chính là cuộc đời, là sinh mệnh.

Saturday, 19 September 2020

Nói với Con Rễ

 

Nói với Con Rễ

 

Trong đám cưới, người cha nói với con rể:

"Tôi là người đầu tiên nắm tay cô ấy, không phải cậu

Người đầu tiên hôn cô ấy là tôi, không phải là cậu

Người đầu tiên bảo vệ cô ấy là tôi, không phải cậu.

 

Nhưng mà

Có thể đi cùng cô ấy suốt cuộc đời,

Đó là cậu chứ không phải là tôi.

Nếu có một ngày cậu không yêu cô ấy nữa

Đừng phản bội cô ấy

Đừng đánh cô ấy

Đừng nói với cô ấy.

Hãy nói với tôi,

Tôi đưa cô ấy về nhà!

Cậu con rể quỳ xuống,lúc đó các khách mời đều rơi nước mắt

 

Nếu bạn là một người đàn ông,

Xin hãy tử tế yêu quý người phụ nữ bên cạnh mình

Bởi vì họ là những cô con gái quý báu của người khác.

Lúc nhỏ tiêu tiền là ở nhà bố mẹ đẻ

Lúc khôn lớn đi kiếm được tiền là ở nhà chồng

Thế nên bạn nên nhớ, ngoài cha mẹ của họ ra,

Họ không nợ bất kỳ ai.

 

 

Friday, 18 September 2020

Chọn lựa cuộc đời mình

 

Lựa chọn cách sống, cuộc đời.

 

Cám ơn Bạn : đã gửi tôi bài Net.

Bài hôm nay : một bài viết rất hay.

Bài viết ngắn : nhưng rất nhiều ý nghiã.

Chuyện đời thường : nhưng ý nghiã rất hay.

 

Chuyện Bạn kể : ông Sư và Chú Tiểu.

Vị Sư Ông : chăm chút chậu Hoa lan.

Ngày nào cũng : rất ân cần chăm sóc.

Không ngày nào : không chăm sóc chậu lan.

 

Nhưng có bữa : nhà Sư cần đi vắng.

Sư dặn dò : chú Tiểu phải chăm lo.

Chú Tiểu nhỏ : rất vâng lời Sư Phụ.

Không ngày nào : Chú Tiểu chẳng chăm lo.

 

Nhưng một bữa : Trời bỗng nhiên mưa lớn.

Mưa rất to : và gió cũng rất to.

Mưa và gió : làm chậu Lan dập nát.

Cảnh tượng nầy : làm chú Tiểu rất lo.

 

Chậu Lan bể : và cành Lan dập nát.

Không cách nào : để sửa chửa chậu Lan.

Chú Tiểu khóc : và vô cùng đau khổ.

Vì đã không : chăm sóc tốt Chậu Lan.

 

Chú rất sợ : Vị Sư về trách mắng.

Không cách nào : biện hộ lỗi của mình.

Cậu dự tính : sẵn sàng cam chịu phạt.

Bởi vì đây : là trách nhiệm của mình.

 

Nhưng không đúng : như những gì chú nghĩ.

Mấy ngày sau : xong việc lúc trở về.

Nghe sự việc : nhà Sư không trách mắng.

Dù yêu hoa : nhưng Sư chẳng trách gì.

 

Chú Tiểu hỏi : Nhà Sư từ tốn nói.

Ta trồng hoa : không phải để giận hờn.

Hoa nở đẹp : thì ta vui thưởng thức.

Hoa có hư : ta cũng chẳng nên buồn.

 

Một câu nói : rất khoan dung từ tốn.

Nhưng nó ngầm : chan chứa những câu Thiền.

Tu là để : ngộ ra điều chân lý.

Sống phải là : thuận hợp với thiên nhiên.

 

Tu là để : tìm ra điều Giác Ngộ.

Giác Ngộ là : Tìm ra nghiã cuộc đời.

Tránh điều khổ : Tìm ra điều hạnh phúc.

Tu hành là : để an lạc cuộc đời.

 

Tu là thế : cho nên không buồn giận.

Tu là tìm : hạnh phúc ở trên đời.

Tu là hiểu : lẽ đời còn, được, mất…

Không có gì : còn mãi ở trên đời.

 

Khi có được : thì vui mừng, vui vẻ…

Khi mất đi : thì bình thản như không.

Đừng coi trọng : những gì còn được mất.

Được thì vui : nhưng mất cũng không buồn.

 

Chỉ cần vậy:  coi như là Giác Ngộ.

Chuyện đời thường : nhưng đã Giác Ngộ rồi.

Không cần phải : cao siêu hay khó hiểu.

Giác Ngộ là : Hiểu biết nghiã cuộc đời.

 

Trong cuộc sống : an nhiên, không hối hận.

Trong cuộc đời : không tránh khỏi sai lầm.

Mỗi thất bại : coi như là bài học.

Giác Ngộ là : từng trải những sai lầm.

 

Sống vui vẻ :  vậy đã là Giác Ngộ.

Vui vẻ là : ý nghiã của cuộc đời.

Nếu vui vẻ : thì cuộc đời đáng sống.

Sống được vui : thì hãy cám ơn Trời.

 

Biết cám ơn : như vậy là Giác Ngộ.

Cám ơn ai : cũng cần thiết trên đời.

Biết hai chữ : cám ơn là hạnh phúc.

Cám ơn ai : cũng hạnh phúc trên đời.

 

Bạn trưởng thành : là khi nào Giác Ngộ.

Giác Ngộ rồi : mới có nghiã trưởng thành.

Dù lớn tuổi : nếu mà chưa Giác Ngộ.

Dù bao nhiêu : cũng chưa phải trưởng thành.

 

Bài Bạn gửi : có câu nầy tôi thích.

Không phải là : thế giới lựa chọn mình.

Mà phải là : mình lựa chọn thế giới.

Mình lựa chọn:  cuộc đời  cho chính mình.

 

THÁITẤNTRUYỀN

Tuesday, 8 September 2020

Lời Hứa

 Ông Tom Cook, cư dân tại tiểu bang Wisconsin, đã trúng lô độc đắc Powerball 22 triệu ngày 10/6 vừa qua. Chuyện này không thành tin. Xổ số mở hàng ngày, có người trúng tới cả trăm triệu. Ông Cook trúng 22 triệu thì ăn thua chi.

Nhưng chuyện thành tin nóng khi ông chia đôi số tiền này với ông bạn Joe Feeney trong khi ông Feeney chẳng góp tiền mua chung tấm vé số. Tất cả chỉ vì một lời hứa.

 

Năm 1992, hai ông bạn chí thân này bắt tay với nhau và hứa nếu một trong hai người trúng số Powerball thì sẽ chia cho người kia một nửa. Chuyện như đùa mà nay thành thật. Thực ra ông Cook có thể làm lơ một cách dễ dàng. Vì ông Feeney chẳng còn nhớ tới chuyện cũ xì từ 28 năm trước.

 

Khi được ông Cook điện thoại báo tin, ông Feeney tưởng bạn giỡn. "Ông ấy gọi tôi và tôi trả lời 'ông có giỡn với tôi không vậy?'". Trả lời báo chí, ông Cook nói: "Lời hứa là lời hứa. Đã nói thì phải giữ lời".

 

Hai ông dắt tay nhau đi lãnh tiền trúng số. Họ chọn cách lãnh trọn gói một lần. Mỗi ông được 11 triệu đô. Sau khi trừ tiền thuế, mỗi người bỏ túi được 5 triệu 700 ngàn. Cũng đỡ cho hai ông già. Ông Feeney đã nghĩ hưu trước đó. Ông Cook cũng nghĩ sau khi trúng số.

Chuyện giữ lời hứa của ông Tom Cook là chuyện đáng phục. Thời buổi này mà còn một ông quân tử tàu như vậy khá hiếm. Có tìm ở bên tàu ngày nay chắc cũng không có. Nhưng chuyện tôi kể dưới đây li kỳ hơn nhiều.

 

Phil Seymour là một Trung Sĩ thuộc Đại Đội C, Tiểu Đoàn 1, Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến 1 của Hoa Kỳ, đóng ở Đà Nẵng. Anh qua Việt Nam vào tháng 12 năm 1966. Đơn vị của anh đóng quân tại một hòn đảo nhỏ gần Hội An. Họ thường vào chơi nơi phố thị này.

 

Khi đi chơi, anh luôn mang theo chú chó cưng được gài sau ba lô. Tên chú chó này là Boot, được anh giải cứu trong một cuộc hành quân trong rừng. Khi đó Boot còn chưa dứt sữa mẹ. Mỗi khi từ thuyền vào đất liền, các anh lính GI này thường được một đám con nít đứng đón để xin kẹo, bánh, đồ hộp và cả thuốc lá. Thường thì các anh lính trẻ này phân phát đầy đủ cho đám trẻ.

 

Trong đám trẻ có một đứa tên Cam (có thể là Cầm hay Cẩm) luôn mặc bộ đồ ngủ màu xanh, đi chân đất. Cam không nhao nhao như đám con nít chung quanh mà luôn luôn đứng ở phía sau, cam phận. Lúc đầu Phil và bạn bè tưởng Cam nhút nhát, nhưng không phải.

 

Em không xin mà luôn mang theo dừa, chuối, chanh để trao đổi. Đám lính Mỹ rất thích đứa bé...sòng phẳng này. Lúc đó Cam chỉ khoảng 9 tuổi. Có lần em mang một trái chuối tặng cho Phil. Phil rất cảm động. Khi anh được đi Thái Lan nghỉ phép, anh hỏi Cam muốn gì anh sẽ mua cho. Cam chẳng biết Thái Lan là cái xứ mô tê nào, tiếng Anh lại ba xí ba tú, cậu bé chỉ vào chiếc đồng hồ Phil đeo trên tay. Phil gật đầu.

 

Qua Thái Lan, Phil mải vui với các cô gái dễ dãi, với rượu nồng thịt béo, quên mất tiêu lời hứa mua chiếc đồng hồ cho Cam. Trở lại Hội An, Cam chạy ùa ra đón Phil với hy vọng có chiếc đồng hồ. Phil đành xin lỗi và hứa sẽ mua cho Cam sau. Nhưng đời lính chẳng biết mai này sẽ ra sao. Đơn vị của Phil phải rời Hội An ra vùng phi quân sự ngay sau đó.

 

Đầu năm 1968, Phil được trở về Mỹ. Về nhà, anh vẫn khó chịu vì không thực hiện được lời hứa với cậu bé nghèo nơi đất khổ. Lời hứa vẫn canh cánh bên lòng trong khi anh nghĩ chắc tới chết cũng không thực hiện được.

 Anh tại ngũ thêm 27 năm. Chịu khó học lấy được bằng Master về luật, Phil trở thành luật sư của bộ Quốc Phòng. Năm 1995, ông nghỉ hưu.

Ông thường cùng một nhóm bạn đi du lịch khắp nơi. Năm 2007, nhóm du lịch này dự tính tham gia một tour tới vùng Đông Nam Á, có ghé Hội An.

Vợ ông, bà Lynne, thúc giục ông phải tham dự chuyến này để trở lại Hội An, tìm gặp Cam, thực hiện lời hứa từ bốn chục năm trước. Phil đồng ý tuy trong thâm tâm ông nghĩ chuyện tìm lại Cam như chuyện mò kim đáy biển. Tuy vậy, ông vẫn mua sẵn một chiếc đồng hồ.

 

Tới Đà Nẵng, hướng dẫn viên của đoàn du lịch là một người Hà Nội nhưng quen biết nhiều người ở Hội An. Anh chàng này hứa sẽ liên lạc tìm Cam giùm ông. May là ông Phil còn giữ và mang theo trong người được mấy tấm hình chụp với Cam ngày xưa. Anh hướng dẫn viên cầm tấm hình đi hỏi thăm.

Anh gần như trúng số khi gặp được một người em của Cam. Chỉ cần một cú điện thoại, Cam chạy vội tới khách sạn. Lúc này Cam không còn là một đứa trẻ 9 tuổi mà là một bác thợ mộc 49 tuổi. Anh hướng dẫn viên hỏi Cam có biết ông Mỹ này không. Cam nhận ra Phil liền. "Ổng thường cõng con chó nhỏ trên lưng".


Ông Phil nói với Cam là không có sự hiểu lầm nào cả mà chỉ có sự thất hứa. Ông đeo chiếc đồng hồ cho Cam rồi hai người ôm nhau. Cam cảm động đến rơi nước mắt. Hôm sau, Cam mời vợ chồng ông Phil và anh hướng dẫn viên tới nhà dùng cơm.

 

Bữa ăn do vợ của Cam là Nở và con gái 28 tuổi tên Vy của Cam nấu nướng. Vy mới lập gia đình. Được hỏi về ước muốn của Vy, cô chỉ ước được học Đại học như bốn người em trai. Là phận gái nên Vy không được học hành như các em.

Vợ chồng Phil không ngần ngại chu cấp cho Vy vào Sài Gòn học Đại học. Cô đã đậu bằng Cử nhân vào năm 2012.

 

Bài của Nhà Văn Ký Giả Song Thao