Phương Lâm
Tôi không phải là chính trị gia, không phải là nhà báo, không phải là nhà bình luận thời sự. Tôi chỉ là người đàn bà bình thường trong xã hội Mỹ. Một người nội trợ, lo chuyện cơm áo, gạo tiền, lo giữ mái nhà ấm cúng, nuôi dạy con cái nên người, và theo dõi tin tức từng ngày với tấm lòng yêu quê hương thứ hai của mình "Nước Mỹ".
Tôi đến Mỹ gần ba mươi năm, như bao người Việt khác, sau biến cố 1975. Tôi không quên cội nguồn, nhưng cũng dần xem nước Mỹ là quê hương thứ hai. Nơi tôi dựng xây cuộc đời, nuôi dạy con cái, và vun đắp những giá trị mà tôi tin là cao đẹp: "Tự do, dân chủ, nhân quyền, và sự tôn trọng lẫn nhau."
Những năm gần đây, mỗi sáng
ra thùng thư lấy tờ báo, mỗi lần mở TV xem tin tức, lòng tôi lại thêm phần lo
lắng. Nước Mỹ mà tôi từng yêu quý, từng ngưỡng mộ, vì sự vững chãi và công
bằng, về nền dân chủ, về đạo đức chính trị, đang trở nên chia rẽ, xáo trộn, và
lắm khi hỗn loạn.
Là một người mẹ, một người
nội trợ, tôi đặt câu hỏi: Ai đang yêu nước thật sự? Và ai đang phá hoại nước Mỹ
này.
Nước Mỹ của hôm nay, như một
cơ thể có nhiều vết thương, một số do kẻ thù gây ra, nhưng nhiều vết do tự mình
làm. Tôi nhận thấy, đất nước chia rẽ không phải vì chính trị, mà thiếu sự tôn
trọng nhau. Nước Mỹ với tôi, không chỉ là một cường quốc, một đất nước rộng
lớn, mà là một gia đình, đa chủng tộc, đa văn hóa, đa quan điểm. Một gia đình
như bất cứ mọi gia đình trong xã hội, không làm sao tránh được sự tranh cãi.
Điều đáng buồn ở đây, gia đình này hầu như họ không còn lắng nghe nhau, không
còn bàn luận để hiểu, mà chỉ tranh luận để thắng.
Truyền thông thì phân hóa,
thổi phồng nhiều khác biệt. Mạng xã hội đưa tin, khiến người đọc sống trong ảo
tưởng, sẵn sàng bôi nhọ bất cứ ai nghĩ điều khác về mình. Bên phe bảo thủ, coi
phe cấp tiến là nguy hiểm. Người cấp tiến coi người bảo thủ là lạc hậu. Người
ta sống trong những bong bóng thông tin riêng. Chỉ nghe điều mình muốn nghe,
chỉ đọc những gì củng cố lập luận của mình. Hàng xóm không còn chào nhau nếu
biết người kia ủng hộ đảng đối lập.Tôi cũng thấy hai người bạn lẫy hờn nhau,
chỉ vì bất đồng ý kiến với một vị Tổng thống. Con cái trong nhà nhiều khi bất
đồng với cha mẹ, vì ý tưởng chính trị. Đó là điều đau lòng của những người làm
mẹ.
Có người sẽ hỏi. Một người
đàn bà nội trợ có thể làm được gì cho đất nước này? Tôi đã từng suy nghĩ như
thế. Sau bao nhiêu năm sống ở nước Mỹ, tôi hiểu rằng chính những người tưởng
chừng nhỏ bé, lại đang gánh vác phần lớn sức sống của đất nước này.
"Tề gia, trị
quốc..." thực tế, ai là người lo tề gia. Chúng ta đã thấy nhiều phụ nữ
bước vào chính trường, từ cấp địa phương đến Quốc Hội. Họ không để quyền lực
làm mình thay đổi, mà mang vào chính trường, trái tim của người mẹ, công bằng,
cảm thông và bền bỉ.
Là bà nội trợ, tôi không
quan tâm đến khẩu hiệu, hay những bài diễn văn hùng hồn. Tôi chỉ quan tâm đến
giá cả thực phẩm mỗi khi đi chợ, học phí đại học của con cái, an toàn trên
đường phố, và lòng trung thực của người lãnh đạo. Tôi không kỳ vọng ai hoàn hảo,
chỉ muốn họ yêu nước thật sự, nghĩa là họ đặt quyền lợi đất nước lên trên quyền
lợi cá nhân, hay đảng phái, sẵn sàng đấu tranh vì sự tồn vong và phẩm giá của
đất nước.
Nhưng trớ trêu thay những
người yêu nước lại trở thành nạn nhân, bị truy sát, bị vu khống. Câu hỏi được
đặt ra trong lương tri nhân loại- tại sao bằng cách này hay cách khác, người ta
luôn muốn giết người yêu nước. Tôi nghĩ rằng, vì lương tâm người yêu nước không
dễ khuất phục, họ không im lặng trước bất công. Họ là những tiếng nói cảnh
tỉnh, là ánh đuốc trong đêm tối, ánh sáng ấy thường chói mắt những kẻ đang
hưởng lợi trong bóng tối. Bởi vậy để duy trì vị thế, quyền lực, hoặc trật tự
giả dối, những kẻ cầm quyền hèn hạ, và bè phái tay sai, sẵn sàng tiêu diệt
người yêu nước vì họ là mối đe dọa.
Yêu nước trong lòng tôi, không phải lên mạng xã hội la hét "Tôi yêu nước Mỹ", cũng không phải giơ cao cờ Mỹ trong các cuộc biểu tình, rồi đập phá tài sản công. Người yêu nước thật sự, là người âm thầm làm việc, đóng thuế đầy đủ, nuôi dạy con cái thành công dân tốt, tôn trọng pháp luật, và không châm dầu vào lửa khi xã hội đang căng thẳng.
Tôi thấy tấm gương yêu nước, thể hiện qua những Y Tá, Bác Sĩ, suốt mùa dịch, không quản ngại nguy hiểm để cứu người. Tôi thấy yêu nước thể hiện qua, những giáo viên đứng lớp mỗi ngày, với đồng lương khiêm tốn, nhưng trái tim họ đầy nhiệt huyết.
Người yêu nước là người biết rằng, họ có quyền nói, nhưng phải biết chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Là người biết xuống đường biểu tình ôn hòa, khi bất công xảy ra, không đập phá, không kích động hận thù. Là người chấp nhận kết quả bầu cử, dù thắng hay thua, tin vào nền dân chủ.
Ai là người phá hoại? Cho dù
họ mang danh là lãnh đạo, là công dân, là người biểu tình, hay là những kẻ đứng
sau xúi giục? Phá hoại, không chỉ là những kẻ khủng bố, cho nổ bom,
xả súng vào trường học, hay nơi công cộng, mà phá hoại là gieo rắc tin
giả, khiến cho người dân nghi ngờ tất cả, từ chính phủ, đến hàng xóm của mình,
Phá hoại là những kẻ nhân
danh tự do, để kích động bạo lực, đập phá, đốt cơ sở công quyền. Là những chính
trị gia, đặt quyền lợi cá nhân và đảng phái, lên trên an nguy của đất nước. Là
những người khinh thường luật pháp, lợi dụng quyền tự do để làm loạn, để sỉ
nhục người khác.
Sự phá hoại không phải từ
ngoài vào, mà chính từ những con người, sống trên đất nước này mà không yêu quý
nó. Có khi sự phá hoại đến từ lòng tham, tham tiền, tham quyền, tham tiếng. Đến
mức bóp méo sự thật, bóp méo niềm tin. Có khi đến từ sự vô cảm. Thấy bất công
làm ngơ. Thấy lừa đảo không lên tiếng. Thấy sự thật nhưng quay mặt đi vì quyền
lợi riêng.
Nỗi lo của người làm mẹ, làm
vợ. Là phụ nữ, tôi không mang súng ra chiến trường, nhưng là người giữ lửa cho
gia đình. Tôi dạy con tôi biết đúng sai, biết sống tử tế, biết tôn trọng người
khác. Cũng có điều tôi lo lắng. Liệu con tôi lớn lên trong một nước Mỹ đang mất
niềm tin vào bầu cử, vào tòa án, vào truyền thông và lẽ phải, chúng còn
tự hào khi đứng dưới lá cờ Mỹ không?
Tôi cũng lo, con tôi có thể
bị tẩy chay khi tới trường, vì màu da, hay vì niềm tin. Tôi cũng lo mỗi lần bầu
cử là một lần xã hội lại rạn nứt, bạn bè xa nhau. Tôi lo khi chính trị không
còn là nơi tìm kiếm sự thật, mà chỉ là trò chơi quyền lực.
Tôi chỉ mong người Mỹ, bất
kể nguồn gốc, tôn giáo, màu da, hay chính kiến, ngồi lại với nhau, nói chuyện
với nhau như người một nhà. Đừng coi nhau là kẻ thù, mà là Đồng Bào. Cùng chèo
chung một chiếc thuyền, đang lênh đênh giữa sóng lớn.
"IN GOD WE TRUST".
Tôi tin vào Hiến Pháp Hoa Kỳ, một trong những bản Hiến Pháp vĩ đại nhất thế
giới. Tôi tin vào tiếng nói của người dân. Tôi tin vào những thế hệ trẻ đang
trưởng thành, với tấm lòng cởi mở và tinh thần dấn thân.
Tôi không kỳ vọng có sự thay
đổi tất cả, Nhưng nếu mỗi người nội trợ, mỗi công nhân, mỗi giáo viên, mỗi
người lính, và mỗi cán bộ các ngành khác nhau... đều sống tử tế, đều chọn yêu
nước bằng những việc làm nhỏ mỗi ngày, vì chính tất cả đó là "lòng dân".
Đất nước sẽ đổi thay, không cần phải có một vị cứu tinh đến từ chính trường.
Yêu nước không phải là chuyện lớn lao. Mà yêu nước khi bạn dạy con cháu, không nói dối, không buông lời hận thù. Hãy yêu nước bằng hành động cụ thể hàng ngày. Hãy dũng cảm nói sự thật, dù có thể bị hiểu lầm. Hãy biết khiêm nhường, lắng nghe người khác, ngay cả khi họ nghĩ khác về mình. Một đất nước lớn mạnh không nằm ở những lời hô hào, mà nằm trong sự chính trực của người dân và bằng trái tim sáng suốt và xây dựng.
Tôi là một người đàn bà nội trợ. Không có danh tiếng. Không có quyền lực. Tôi chỉ có một trái tim và tôi tin nước Mỹ còn rất nhiều trái tim như thế.
Phương Lâm
No comments:
Post a Comment