Không chịu buông
tay!
Vài năm về trước, vào một
ngày mùa hè , một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà
nước sông thì mát, cậu mừng rỡ nhảy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng
một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở
trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càn
gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé
khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu
phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ. Nhưng quá muộn, đúng
khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ,
người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không
cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều
tình thương và không thể buông tay.
Lúc đó, một bác nông dân đi
qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy một chiếc gậy to
ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.
Sau hàng tuần, hàng tuần
trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to,
trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé
khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo
được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và
phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay
cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo
to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng
tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương đễ giữ lại đứa
con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới
không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu
buông tay.
Trong cuộc sống những người
cha – người mẹ luôn như thế đấy, họ yêu đứa con của mình bằng cả trái tim và chấp
nhận hy sinh, chấp nhận đau đớn và níu giữ lấy ngay cả những hy vọng nhỏ nhoi,
mong manh nhất chỉ cần đứa con mình được sống, được no đủ và êm ấm.
Bất cứ người cha, người mẹ
nào cũng sẽ không bao giờ buông tay khi con mình đang ở trong tận cùng hiểm
nguy. Nơi bình yên nhất, chính là trong vòng tay gia đình thân yêu!
Gia đình chính là nơi bình
yên và luôn dang tay che chở ta. Là nơi ta tìm về khi mệt nhòai trên con đường
đời đầy rẫy chông gai.
No comments:
Post a Comment