Chuyện ông lão ở Lausanne.
Cám ơn Bạn : đã gửi tôi bài Net.
Bài hôm nay : có tựa “chiếc lá vàng”.
Và tựa khác : là ông lão kỳ lạ.
Hai tựa nầy : bổ túc nghiã cho nhau.
Cái tựa đề : “ông lão già kỳ lạ”.
Là tựa đề : rất dễ để hình dung.
Tuổi ông lão : đã già trên bảy chục (70) .
Nhưng dáng ông : còn khỏ mạnh, an khang.
Là hình vóc : không có gì là lạ.
Nhưng lạ là : những hành động của ông.
Ông làm việc : không bao giờ xin nghỉ.
Ông chỉ xin : được nghỉ phép mùa đông.
Mùa đông lạnh : cái nầy ai cũng biết.
Và rất buồn : ở cái xứ Lausanne.
Buồn biết mấy : khi mùa đông tuyết phủ.
Ông đến đây : cắm trại cạnh bên cầu.
Sống cô độc : trong cái chòi nhỏ bé.
Không làm gì : ngoài việc đứng canh cầu.
Vì đã có : rất nhiều người tự tử.
Vào mùa đông : tự tử ở ven cầu.
Ngày sáng tối : ông canh người tự tử.
Nếu thấy ai : quanh quẩn ở trên cầu.
Thì ông đến : hỏi han và khuyên giải.
Ông thường mời : họ uống rượu giải sầu.
Bằng cách đó : mà nhiều người định chết.
Nhưng nguôi ngoai : sau khi đã giải sầu.
Nhiều người đã : thôi buồn, ngưng tự tử.
Nhiều người vui : muốn sống tiếp trên đời.
Ông đã nói : cuộc đời ông cô độc.
Không vợ con : ông không có gia đình.!
Ông có Mẹ : nhưng già và đã mất.
Đời quanh năm : ông chỉ sống một mình.
Nhưng ông nói : Dù sao, đời đáng sống.
Trên trần gian : không ai được bằng người.
So vạn vật : con người là hạng nhất.
Trời Thiêng Liêng : ưu ái nhất con người.
Chỉ cần sống trên hành tinh trái đất.
Là ơn trên: ĐấngThượng Đế, muôn vàn.
Trong vũ trụ : chỉ nơi nầy là nhất.
Không ở đâu : so sánh chốn trần gian.
Trong vạn vạn : vì sao trong vũ trụ.
Chỉ nơi nầy : có sự sống sinh tồn.
Nơi có nước : có trời mây, sông núi...
Có bông hoa : có sự sống con người.
Sao có thể: hủy hoại mình, sinh mạng !
Qúi bao nhiêu : cuộc sống chốn trần gian.
Phải trân qúi : từng giây, từng phút sống.
Qúi bao nhiêu : đời sống ở nhân gian.
Còn có hỏi : tại sao ông chịu khó.
Phải gian lao : làm công việc cứu người.
Ông lão nói : tôi phải làm trả nợ.
Nợ trần gian : món nợ ở trên đời.
Tôi được sống : trước tiên nhờ Thượng Đế.
Tôi cũng nhờ : cha mẹ đã sinh tôi.
Tôi đã lớn : chịu nhiều ơn xã hội.
Áo hay cơm : tôi đều nợ người đời.
Tôi thiếu nợ : cho nên tôi phải trả.
Trả bao nhiêu : cũng chưa đủ nợ đời.
Trả bao lâu : suốt thời gian tôi sống.
Đến chừng nào : khi tôi hết kiếp người.
Người được cứu : có người thì vui vẻ.
Cũng có người : được cứu lại đau buồn.
Người được cứu : có người vui trở lại.
Cũng có người : oán trách việc ông làm.
Khi ông chết : nhiều người thương mến tiếc.
Đám tang ông : đến dự rất đông người.
Người cô độc : không gia đình, con cháu.
Chỉ người dưng : nhưng đám táng rất đông.!
Ông lão chết : thì ai rồi cũng chết.!
Nhưng cây xanh : đã giúp ích cho đời.
Mà lá rụng : lá vàng đều ích lợi.
Lá vàng rơi : xong hết một vòng đời.
THÁITẤNTRUYỀN
wwwthainamtran.blogspot.com
No comments:
Post a Comment