Cảm ơn các bạn... Cảm ơn các bạn rất nhiều... Cảm ơn nhiều... Xin chân thành cảm ơn. Kính thưa tất cả các Giám mục tôn kính, kính thưa Thượng nghị sĩ Hawkins, quý đoàn nghị sĩ Florida và tất cả quý vị có mặt tại đây hôm nay:
Sự chào đón của quý vị thật ấm áp. Tôi rất vui khi được có mặt tại đây hôm nay.
Quý vị trong Hiệp hội Phúc âm Quốc gia vốn được mọi người biết đến
qua những công tác tâm linh và nhân đạo. Và tôi sẽ rất hối tiếc nếu hôm nay tôi
không trả được món nợ ân tình cá nhân mà tôi đã nợ quý vị. Cảm ơn sự cầu nguyện
của quý vị. Nhiều lần ở nhiều hoàn cảnh khác nhau, Nancy và tôi đã cảm nhận
được sự hiện hữu của những lời nguyện cầu. Và xin hãy tin lời tôi, chúng đã tạo
ra tất cả sự khác biệt.
Ngày nọ khi tôi đang dự một cuộc họp tại Phòng Phía Đông của Nhà Trắng, một
người đã hỏi liệu tôi có cảm nhận được những người ngoài kia đang cầu nguyện
cho Tổng Thống không. Và tôi phải nói rằng: "Có, tôi có cảm nhận được điều
đó. Tôi tin vào năng lượng của cầu nguyện." Sau đó, tôi đã không thể ngăn
mình nói đùa với anh ta rằng, có khi nào thi thoảng khi đang cầu nguyện, anh ấy
nhận được thông báo khẩn cấp và khi đó trong đầu anh ấy hiện lên hình ảnh của
tôi hay không. Tôi nghĩ rằng tôi hiểu được cựu Tổng thống Abraham Lincoln cảm
thấy thế nào khi ông nói câu: "Tôi đã nhiều lần khuỵu gối [cầu nguyện] bởi
tôi tin chắc rằng mình không còn nơi nào khác [để xin được ban ân]."
Trong bầu không khí vui vẻ và phấn chấn hôm nay, tôi sẽ nói một chút về chính
trị. Không hiểu tại sao không khí này lại gợi cho tôi một câu chuyện, sau đây
tôi xin chia sẻ với quý vị:
Một ngày nọ, có một vị mục sư Phúc Âm và một chính trị gia cùng nhau đến trước
cổng Thiên đường. Và sau khi làm đủ các thủ tục cần thiết, Thánh Peter đưa họ
đến nơi mà sau này họ sẽ cư ngụ trên đó. Đầu tiên, Ngài đưa họ đến một căn
phòng đơn nhỏ bé, trong đó có một chiếc giường, một cái ghế và một chiếc bàn,
và Ngài nói rằng đây là nơi ở của vị mục sư. Và rồi vị chính trị gia có chút lo
lắng, không biết liệu nơi cư ngụ của ông sẽ thế nào đây. Và ông đã không thể
tin vào mắt mình khi Thánh Peter đưa ông đến một tòa nhà đẹp đẽ với không gian
xinh đẹp bao quanh... có nhiều người hầu, và bảo với ông ấy rằng đây là nơi cư
ngụ của ông.
Ông đã không thể ngăn được bản thân và thắc mắc với Thánh Peter rằng:
"Nhưng, hượm đã, làm thế nào mà – có điều gì đó không đúng – làm thế nào
mà tôi lại ở trong tòa nhà này trong khi vị mục sự thần thánh và tốt bụng kia
chỉ có một căn phòng đơn bé nhỏ thôi?" Và Thánh Peter trả lời ông rằng: "Ông
phải hiểu luật lệ ở trên này. Chúng tôi có hàng nghìn hàng nghìn mục sư ở đây.
Còn ông là chính trị gia đầu tiên lên được tới đây đấy." [Khán giả cười to
và vỗ tay]
Tuy nhiên ý tôi không phải muốn phân biệt đối xử gì [giữa chính trị gia và mục
sư]. Vì vậy tôi nói với quý vị rằng ngoài xã hội, cũng như trong trong thính
phòng đây, có rất nhiều quý ông, quý bà tận tụy và kính sợ Chúa. Và vâng, thưa
quý vị, chúng tôi cần sự trợ giúp của quý vị để khỏa đầy tâm trí chúng tôi
những ý tưởng và các tiêu chuẩn vốn dĩ ngay từ đầu đã mang chúng tôi tới nơi
chính trường này. Nền tảng của những ý tưởng và tiêu chuẩn đó chính là... một
sự cam kết với tự do và giải phóng cá nhân, mà bản thân điều đó được xây dựng
dựa trên việc nhận thức sâu sắc rằng tự do chỉ lan tỏa ở những nơi khát khao ơn
Chúa và khiêm nhường phụng tín Chúa.
Nền dân chủ của Hoa Kỳ đặt nền tảng trên việc thấu hiểu những điều
này. Phát hiện được điều đó chính là thành công vĩ đại của những vị Cha Lập
Quốc của chúng ta, như William Penn đã từng nói: "Nếu Chúa không dẫn lối
chúng ta, thì bạo chúa sẽ cai trị chúng ta." Và để giải thích về quyền
không thể chối bỏ của con người, ngài Jefferson đã từng nói, "Chúa cho
chúng ta sự sống, đồng thời cho chúng ta tự do." Và chính ngài George
Washington đã từng nói rằng "trong tất cả các khuynh hướng và tập quán
mang lại sự phồn vinh chính trị, thì tôn giáo và đạo đức là những nguồn động
viên không thể thiếu."
Và cuối cùng, người sắc sảo nhất trong những người quan sát nền dân của chủ Hoa
Kỳ, Alexis de Tocqueville, sau khi tìm kiếm bí mật về sự vĩ đại và thiên tài
của Hoa Kỳ, đã hùng hồn tuyên bố rằng: "Chỉ đến khi tôi đi đến các nhà thờ
ở Hoa Kỳ và chứng kiến những lời giảng đạo rực đầy chính nghĩa, tôi mới hiểu ra
sự vĩ đại và thiên tài của nước Hoa Kỳ. Hoa Kỳ là cái thiện [(good) – đối lập
với cái ác (evil)]. Và nếu Hoa Kỳ không còn thiện nữa, thì Hoa Kỳ
cũng không còn vĩ đại nữa."
Chà... tôi ... tôi rất vui được có mặt tại đây hôm nay với quý vị, những người
đang gìn giữ cho sự vĩ đại của Hoa Kỳ bằng việc giữ cho đất nước này thiện
lương. Hàng triệu con người cùng nhau làm việc và cầu nguyện là cách duy nhất
cho chúng ta hy vọng sống sót qua thế kỷ đầy nguy nan này và tiếp tục giữ cho
nền tảng tự do này – điều vốn là hy vọng cuối cùng và tốt nhất của nhân loại –
tồn tại.
Tôi muốn quý vị biết chính quyền này hoạt động dựa trên triết lý chính trị thấu
tỏ được rằng sự vĩ đại của Hoa Kỳ nằm trong bản thân quý vị, trong người dân,
trong gia đình quý vị, trong các nhà thờ, trong các khu phố, trong các cộng
động và trong các tổ chức cổ vũ và nuôi dưỡng những giá trị như quan tâm đến
người khác và thượng tôn pháp luật dưới sự bảo hộ của Chúa.
Một sự thật hiển nhiên là điều này đặt chúng ta vào vị trí đối lập – hay ít
nhất là ở vị trí không song hành cùng nhau – với một xu thế thịnh hành, trong
đó nhiều người chuyển sang chủ nghĩa thế tục hiện đại, bỏ qua những nỗ lực và
những giá trị kinh qua thử thách thời gian vốn dĩ là nền tảng của nền văn minh
của chúng ta. Cho dù là xuất phát điểm tốt như thế nào đi chăng nữa, hệ thống
giá trị của họ [những chính trị gia cánh tả] hoàn toàn khác xa với giá trị của
hầu hết người dân Hoa Kỳ. Và trong khi tuyên bố rằng họ đã giải phóng chúng ta
khỏi những chấp mê vào quá khứ, họ lại tự mình đảm nhận công việc giám sát
chúng ta bằng quy định và luật lệ của chính phủ. Thỉnh thoảng, tiếng nói của họ
át cả tiếng của chúng ta, nhưng họ chưa phải là số đông.
Một ví dụ về việc lấn lướt này được minh chứng tại một cuộc tranh luận đang
diễn ra tại Washington. Và vì tôi có liên quan đến việc này, tôi đang chờ đợi
để lắng nghe các bậc phụ huynh của thanh niên Hoa Kỳ. Là những bậc sinh thành,
họ sẵn sàng đi bao xa khi trao cho chính phủ đặc quyền của họ?
Cho phép tôi được nêu một trường hợp đơn giản và ngắn gọn nhất có thể. Có một
tổ chức của người dân, chân thành hỗ trợ, quan tâm sâu sắc đến thực trạng sinh
con ngoài giá thú và phá thai liên quan tới các bé gái chưa tới tuổi vị thành
niên đang gia tăng. Thời gian trước đây họ đã thành lập một mạng lưới phòng
khám toàn quốc để giúp đỡ những bé gái này và hy vọng sẽ làm giảm thiểu tình
trạng này. Một lần nữa, xin được nói rằng, không phải là ý định ban đầu của họ
sai trái. Tuy nhiên, một cách có chủ ý, những phòng khám này đã quyết định sẽ
cung cấp dịch vụ tư vấn bán thuốc và các thiết bị ngừa thai cho những cô bé chưa
thành niên, mà cha mẹ các em không hề biết.
Trong vài năm trở lại đây, chính phủ liên bang đã hỗ trợ tài chính cho các
phòng khám này. Quốc hội cũng có kèm theo điều kiện, đó chính là mọi việc thực
thi đều phải có sự giám sát tối đa của phụ huynh. Tuy nhiên, thuốc và thiết bị
đã được đưa vào sử dụng mà không cho phụ huynh biết hay không thông báo cho phụ
huynh sau khi đã sử dụng. Những cô bé, những người đã được gọi là "tình
dục tích cực" – thay vì được gọi là "lang chạ" – đang được hỗ
trợ bằng những loại thuốc và thiết bị để tránh việc sinh con ngoài ý muốn hoặc
phá thai.
Chúng tôi đã ra lệnh cho các phòng khám đã nhận tiền của chính phủ liên bang
thông báo cho các phụ huynh về việc họ đang làm cho những đứa trẻ này. Một
trong những tờ báo hàng đầu của quốc gia đã tạo ra một thuật ngữ mới gọi là
"điều luật chỉ điểm" trong khâu biên tập để phản đối việc làm này của
chúng tôi. Và chúng tôi bị chỉ trích vì đã vi phạm quyền riêng tư của những
người trẻ tuổi. Gần đây, một thẩm phán còn ban hành lệnh chống lại việc thực
thi luật của chúng tôi. Tôi đã xem một chương trình truyền hình bàn luận về vấn
đề này, xem các chuyên mục bình luận về lỗi lầm của chúng tôi, nhưng có vẻ như
không có ai đề cập đến vấn đề đạo đức trong tình dục.
Chẳng lẽ mọi giáo lý truyền thống của Thiên Chúa Giáo là sai sao? Chẳng lẽ
chúng ta tin rằng điều thiêng liêng [là việc quan hệ giữa hai người nam nữ mà
đáng lẽ theo giáo lý truyền thống cả hai phải đi đến hôn nhân dưới sự chứng
giám của Chúa trước khi có tiếp xúc thể xác] có thể được coi là thuần túy vật
dục, mà không gây ra những tổn thương về tâm lý và cảm xúc sao? Và chẳng phải
các bậc phụ huynh có quyền khuyên bảo con cái và giữ cho các em không phạm phải
những sai lầm có thể gây ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này hay sao?
Nhiều người trong chính phủ muốn biết các bậc phụ huynh nghĩ gì về sự can thiệp
này của chính phủ vào gia đình họ. Chúng ta sẽ chiến đấu tại tòa. Quyền của cha
mẹ và quyền của gia đình được đặt lên hàng đầu, trên cả những quan chức và kỹ
sư xã hội tại Washington.
Nhưng cuộc chiến chống lại quyền bảo hộ của cha mẹ với con cái thật sự chỉ là
một trong nhiều việc làm nhằm hạ thấp giá trị truyền thống và thậm chí phá bỏ
những điều khoản ban đầu của nền dân chủ Hoa Kỳ. Tự do thịnh vượng lên theo sự
thịnh vượng của tôn giáo và khi con người ta nhận thức được luật của Chúa Trời.
Khi các vị Cha Lập Quốc thông qua Tu Chính Án Thứ Nhất, họ đã tìm cách bảo vệ
các nhà thờ khỏi sự can thiệp của chính phủ. Họ không hề có ý định xây dựng một
bức tường thù địch giữa chính phủ và bản thân khái niệm tín ngưỡng tôn giáo.
Bằng chứng về việc này đã thấm vào lịch sử và vào chính phủ của chúng ta. Tuyên
ngôn Độc lập Hoa Kỳ có nhắc đến Đấng Tối Cao không dưới bốn lần. "Chúng
con tín thác vào Chúa" được khắc lên trên tiền tệ của Hoa Kỳ. Tòa Án Tối
Cao mở đầu các thủ tục tố tụng bằng nghi thức viện dẫn đức tin. Và các thành
viên của Quốc hội luôn bắt đầu phiên họp bằng việc cầu nguyện. Tôi tin rằng các
em học sinh trên toàn quốc cần phải được trao cho quyền thực hiện các việc
tương tự như các thẩm phán và nghị sĩ đang làm.
Năm ngoái, tôi đã gửi cho Quốc hội một bản bổ sung hiến pháp để khôi phục lại
việc cầu nguyện tại các trường công lập. Và lưỡng đảng ngày càng gia tăng ủng
hộ việc sửa đổi này, và tôi đang kêu gọi Quốc hội hành động nhanh chóng sớm
thông qua bản sửa đổi này để con em chúng ta sớm được cầu nguyện.
Có lẽ có vài quý vị gần đây đã đọc về trường hợp ở trường Lubbock, khi một thẩm
phán đã đưa ra phán quyết rằng việc một trường cấp quận đối xử bình đẳng với
các nhóm học sinh có tôn giáo và không có tôn giáo, ngay cả khi các học sinh tụ
họp với nhau trong giờ riêng tư của các em, là vi hiến(*). Thực chất Tu Chính
Án Thứ Nhất chưa từng có ý định yêu cầu chính phủ đối xử bất bình đẳng đối với
các phát ngôn tôn giáo.
(*) Thẩm phán cho rằng việc học sinh cầu nguyện hay tổ chức hoạt động tôn giáo
ngoài giờ trong trường là vi phạm hiến pháp. Kể từ sự việc này, dần dần Hoa Kỳ
đã đi ngược lại truyền thống trước đó, đến nay các trường công lập không còn
cho phép việc cầu nguyện bên trong trường học, thậm chí phát ngôn tôn giáo cũng
bị cấm.
Thượng nghị sĩ Denton và thượng nghị sĩ Hatfield đã đề xuất tại Quốc hội về
việc ban hành luật cấm phân biệt đối xử đối với các bài phát biểu mang tính
chất tôn giáo của các học sinh. Luật như vậy có thể đi xa hơn trong việc khôi
phục lại quyền tự do phát biểu về tôn giáo cho các em học sinh ở trường công
lập. Và tôi hy vọng rằng Quốc hội xem xét nhanh chóng các đạo luật này. Và với
sự giúp đỡ của quý vị, tôi nghĩ việc bổ sung hiến pháp sẽ được thông qua trong
kỳ họp Quốc hội năm nay.
Hơn một thập kỷ trước, Tòa Án Tối Cao đã đưa ra quyết định xóa bỏ tại 50 tiểu
bang toàn bộ các đạo luật bảo về quyền [được sống] của những đứa trẻ chưa ra
đời [trên danh nghĩa bảo vệ quyền phá thai của các bà mẹ]. Tình trạng phá thai
theo ý muốn đã cướp đi sinh mạng của nửa triệu trẻ em chưa kịp ra đời mỗi năm.
Luật sự sống của con người để chấm dứt thảm kịch này một ngày nào đó sẽ được
Quốc hội thông qua, và quý vị và tôi không được ngơi nghỉ cho tới khi điều đó
trở thành hiện thực. Trừ phi và cho tới khi nào người ta chứng minh được một
đứa trẻ chưa ra đời không phải là một sinh mệnh sống, thì quyền được sinh ra,
được tự do và theo đuổi hạnh phúc của những đứa trẻ đó cần được bảo vệ.
Quý vị... Quý vị có thể nhớ rằng khi việc phá thai theo ý muốn được khởi phát,
thật sự, tôi chắc rằng thật sự có nhiều quý vị đã cảnh báo rằng hành động này
sẽ dẫn đến việc sinh mệnh ngày càng bị xem nhẹ, và rằng cơ sở triết học dùng để
hợp thức hóa việc phá thai theo ý muốn cuối cùng sẽ bị dùng để hợp thức hóa các
hành động chống lại sự thiêng liêng của sinh mệnh – giết trẻ sơ sinh hay cái
chết nhân đạo. Bi kịch thay, tất cả những lời cảnh báo đó đã thành sự thật. Chỉ
trong năm ngoái, một phiên tòa đã đồng ý cái chết nhân đạo cho một em bé sơ sinh
tàn tật bằng cách bỏ đói cháu cho tới chết.
Tôi đã chỉ đạo Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh nói rõ với mọi cơ sở chăm sóc sức
khỏe tại Hoa Kỳ rằng Đạo luật Phục hồi năm 1973 bảo vệ tất cả những người
khuyết tật, kể cả trẻ sơ sinh, không bị phân biệt đối xử. Và chúng tôi đã thực
hiện thêm một bước xa hơn nữa, đó là yêu cầu những cá nhân và tổ chức chăm sóc
sức khỏe đã nhận tiền của chính phủ liên bang... đối với dịch vụ chăm sóc trẻ
sơ sinh, phải công khai thông báo và thông báo liên tục ở những nơi dễ nhìn thấy
nhất dòng chữ "Luật liên bang cấm các hành vi phân biệt đối xử trong chăm
sóc trẻ sơ sinh bị tàn tật". Và phải có một số điện thoại tổng đài gọi
miễn phí 24/24 để cho các y tá hay bất cứ ai có thể báo cáo kịp các hành vi vi
phạm, để bảo đảm tính mạng của các em bé sơ sinh.
Thêm vào đó, Dân biểu bang Illinois Henry Hyde đã giới thiệu đến Quốc hội một
đạo luật mới gần đây, trong đó không chỉ hạn chế hơn nữa những ca phá thai được
quỹ công bảo trợ, mà còn giải quyết toàn bộ vấn đề về giết trẻ sơ sinh. Tôi kêu
gọi Quốc hội bắt đầu các phiên điều trần và thông qua điều luật này để bảo vệ
quyền được sống cho mọi trẻ em, bao gồm cả những em bé khiếm khuyết hay khuyết
tật.
Tôi chắc rằng quý vị đây đôi khi đã phải nản lòng, nhưng có lẽ quý vị không
biết được rằng bản thân quý vị đã làm tốt hơn quý vị nghĩ. Đang có một sự thức
tỉnh tâm linh lớn lao ở Hoa Kỳ, và... sự phục sinh các giá trị truyền thống vốn
đã từng là căn bản của sự tốt đẹp và vĩ đại của Hoa Kỳ.
Một trong những cuộc khảo sát gần đây của hội đồng nghiên cứu có trụ sở tại
Washington đã cho thấy một kết quả rằng người Hoa Kỳ có đức tin hơn bất cứ
người dân nào trên thế giới; 95% người tham gia cuộc khảo sát cho biết họ có
niềm tin vào Chúa và tin rằng Mười Điều Răn có ý nghĩa thực sự trong cuộc sống của
họ, và một nghiên cứu khác đã phát hiện rằng phần lớn người Hoa Kỳ không chấp
nhận ngoại tình, quan hệ tình dục vị thành niên, khiêu dâm, phá thai, và ma
túy, và nghiên cứu này cũng cho thấy một sự trân quý sâu sắc đối với tầm quan
trọng của quan hệ gia đình và niềm tin tôn giáo.
Tôi... Tôi nghĩ các đề mục mà chúng ta đề cập đến hôm nay tại đây phải là một
phần quan trọng trong chương trình nghị sự chính trị của quốc gia. Lần đầu tiên
Quốc hội tranh luận một cách cởi mở và nghiêm túc và giải quyết các vấn đề về
cầu nguyện và phá thai – đối với Quốc hội mà nói thì đây là một bước tiến to
lớn. Tôi nhắc lại: Hoa Kỳ đang ở trong một sự thức tỉnh tâm linh và canh tân
đạo đức. Và tôi xin trích dẫn đây một đoạn trong Kinh Thánh rằng "hãy làm
cho sự chính trực chảy xuống như nước, và sự công bình như sông lớn cuồn
cuộn."
Giờ đây... rõ ràng là, phần lớn sự đồng thuận về chính trị và xã hội mới mẻ mà
tôi đã nhắc tới, có nền tảng từ một góc nhìn tích cực về lịch sử Hoa Kỳ, một
niềm tự hào về thành tựu và dấu ấn của đất nước chúng ta. Nhưng chúng ta không
bao giờ được quên rằng không có hoạch định chính phủ nào sẽ đi hoàn thiện một
con người. Chúng ta biết rằng sống trong thế giới này có nghĩa là phải đối mặt
với những gì mà các triết gia gọi là hiện tượng của cái ác, hoặc các nhà thần
học gọi là học thuyết về tội lỗi.
Trên thế giới này có tội lỗi và có cái ác, và chúng ta được khải thị qua Kinh
Thánh và qua Chúa Jesus để chống lại điều đó với tất cả sức mạnh của chúng ta.
Đất nước chúng ta cũng vậy, cũng phải vật lộn với di sản về cái ác. Vinh quang
của miền đất này được xây dựng nên từ khả năng vượt qua những cái ác về mặt đạo
đức trong quá khứ. Đơn cử như cuộc đấu tranh lâu dài cho quyền bình đẳng của
những người công dân thiểu số, vốn là nguồn gốc của việc mất đoàn kết và cuộc
nội chiến, giờ đây đã trở thành niềm tự hào của mọi công dân Hoa Kỳ. Chúng ta
không bao giờ được quay lại [thời kỳ đó]. Đất nước này không có chỗ cho chủ
nghĩa phân biệt chủng tộc, chủ nghĩa bài Do Thái, hay bất cứ hình thức thù hận
sắc tộc và chủng tộc nào khác.
Tôi biết rằng quý vị đã sợ hãi, như tôi đã từng, vì sự trỗi dậy của một nhóm
thù hận rao giảng về đức tin mù quáng và thành kiến. Các vị mục sư hãy sử dụng
lời nói mạnh mẽ của mình và dựa vào vị thế mạnh mẽ của các nhà thờ để phơi bày
và cô lập những nhóm người thù hận quanh chúng ta. Bởi điều răn rất rõ ràng và
đơn giản [trong Kinh Thánh] rằng: "Ngươi phải yêu người thân cận như chính
mình".
Nhưng cho dù có những câu chuyện [phản diện] từng tồn tại trong quá khứ của
chúng ta, bất cứ nhà quan sát khách quan nào cũng có một cái nhìn tích cực về
lịch sử Hoa Kỳ, một lịch sử của những câu chuyện đầy ắp hy vọng và của những
giấc mơ đã trở thành hiện thực. Đặc biệt trong thế kỷ này, Hoa Kỳ đã thắp sáng
ngọn đuốc tự do, nhưng không phải chỉ cho chúng ta, mà cho hàng triệu người dân
trên toàn thế giới.
Và điều này đưa tôi tới luận điểm cuối cùng ngày hôm nay. Trong cuộc họp báo
đầu tiên của tôi với tư cách là một tổng thống, khi trả lời một câu hỏi trực
tiếp, tôi đã chỉ ra rằng, với vai trò là những người theo đuổi Chủ nghĩa
Mác-Lênin, những nhà lãnh đạo Xô Viết đã công khai tuyên bố rằng đạo đức duy
nhất mà họ nhận thấy và đưa họ tiến xa chính là cách mạng thế giới. Tôi nghĩ
tôi nên chỉ ra rằng ở đây, tôi chỉ trích lại lời nói của Lênin, lãnh tụ tinh
thần của họ, người mà năm 1920 đã nói rằng họ chối bỏ tất cả các quan niệm đạo
đức dựa trên các ý tưởng siêu nhiên – đây là cách họ gọi tôn giáo – hoặc các ý
tưởng nằm ngoài khái niệm của họ về phân chia giai cấp. Và họ cũng cho rằng tất
cả mọi hành động nhằm hủy diệt trật tự xã hội cũ và thống nhất giai cấp vô sản
thuộc phạm trù đạo đức của họ.
Tôi nghĩ rằng, việc nhiều người có tầm ảnh hưởng từ chối chấp nhận thực tế cơ
bản này của học thuyết Xô Viết, đã chứng minh họ không dám thật sự nhìn thẳng
vào thế lực toàn trị độc tài này. Chúng ta đã thấy hiện tượng này vào năm 1930.
Và hôm nay, hiện tượng đó xuất hiện thường xuyên hơn.
Điều này không có nghĩa là chúng ta cần cô lập bản thân và từ chối tìm hiểu
Liên Xô. Tôi dự tính sẽ làm mọi cách có thể để thuyết phục họ về dự định ôn hòa
của chúng ta, để nhắc nhở họ rằng chính phương Tây đã từ chối sử dụng độc quyền
vũ khí hạt nhân trong những năm 40 và 50 trong việc giành lại lãnh thổ và hiện
đang đề xuất cắt giảm 50% mục tiêu chiến lược tên lửa và loại bỏ tên lửa hạt
nhân tầm trung trên đất liền.
Tuy nhiên đồng thời, Liên Xô cũng phải hiểu rằng chúng ta sẽ không bao giờ làm
tổn hại tới tiêu chuẩn và nguyên tắc của chúng ta trong đàm phán. Chúng ta sẽ
không bao giờ từ bỏ tự do của chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ đức tin
vào Chúa. Và chúng ta sẽ không ngừng tìm kiếm hòa bình đích thực, nhưng Hoa Kỳ
chắc chắn sẽ không làm tổn hại tiêu chuẩn của mình thông qua cái gọi là giải
pháp đóng băng hạt nhân được đề xuất bởi một số người.
Việc đóng băng hạt nhân bây giờ sẽ là một việc làm nguy hiểm vì đó chỉ là ảo
ảnh hòa bình. Thực tế, chúng ta phải nhờ vào sức mạnh để tìm kiếm hòa bình.
Trừ phi chúng ta có thể đóng băng tham vọng bá chủ toàn cầu của Xô Viết, lúc
đó... tôi sẽ đóng băng hạt nhân. Việc đóng băng vũ khí ở cấp độ đề xuất hiện
nay sẽ khiến cho Liên Xô không nghiêm túc tại Geneva và gần như chấm dứt cơ hội
giảm thiểu phần lớn vũ khí mà chúng ta đã đề xuất. Thay vào đó, họ sẽ đạt được
mục tiêu của mình thông qua việc đóng băng vũ khí hạt nhân của chúng ta.
Việc đóng băng này không khác nào lắp thêm đôi cánh cho Liên Xô, vốn đã xây
dựng lực lượng quân sự vô cùng lớn. Việc làm này cũng ngăn quá trình hiện đại
hóa thiết yếu và lâu dài của hệ thống phòng thủ của Hoa Kỳ và đồng minh, và
khiến cho lực lượng đang lạc hậu dần của chúng ta dễ bị tấn công. Và việc đóng
băng hạt nhân một cách trung thực sẽ yêu cầu phải có các cuộc đàm phán rộng rãi
trước đó về các hệ thống và số lượng giới hạn và về các biện pháp đảm bảo khả
năng xác minh và tuân thủ hiệu quả. Và kiểu đóng băng hạt nhân được một số người
nêu ra như quý vị biết thì hầu như không thể xác minh. Một nỗ lực lớn như vậy
sẽ đưa chúng ta lệch khỏi hướng đàm phán hiện tại để đạt được mức giảm thiểu
đáng kể về vũ khí.
Tôi, một số năm trước, tôi đã nghe một ông bố trẻ tuổi, một thanh niên rất nổi bật
trong thế giới giải trí, phát biểu trong một cuộc tụ tập rất lớn ở California.
Đó là trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, và vấn đề đối lập giữa chủ nghĩa cộng sản
và cách sống của chúng ta đang ở trong tâm trí của tất cả mọi người. Và anh ta
đang nói về chủ đề đó. Và thật bất ngờ, tôi nghe anh ấy nói, "Tôi yêu
những cô con gái nhỏ của tôi hơn bất cứ điều gì". Và tôi đã thầm nói,
"Không, đừng. Anh không thể nói vậy". Nhưng tôi đã đánh giá thấp anh
ấy [khi nghĩ rằng anh ấy chuẩn bị ủng hộ việc giải phóng tình dục hay việc phá
thai tự do(*)]. Anh ấy tiếp tục nói: "Tôi thà thấy những tình yêu ấy chết
vào lúc này, khi vẫn tin vào Chúa, hơn là lớn lên dưới chế độ cộng sản để rồi
một ngày kia chết đi mà không còn tin vào Chúa nữa."
(*) Nhiều người không biết rằng giải phóng tình dục và phá thai tự do không bắt
nguồn từ Hoa Kỳ, không phải là truyền thống của Hoa Kỳ, mà là điều được cổ vũ
trong các phong trào cộng sản lúc bấy giờ. Đây là lý do Tổng thống Reagan dùng
cụm từ "sự đối lập... cách sống". (Xem bài: Nguồn gốc sự nở rộ
phong trào giải phóng tình dục trên thế giới)
Đã có... đã có hàng nghìn người trẻ ngồi đó lắng nghe. Họ đã reo mừng. Họ đã
ngay lập tức nhận ra sự thật sâu sắc trong lời nói của ông bố trẻ đó, rằng vật
chất và tinh thần thì điều gì quan trọng hơn.
Vâng, chúng ta hãy cầu nguyện cho tất cả những người sống trong bóng tối toàn
trị được cứu rỗi, cầu nguyện rằng họ sẽ khám phá được niềm vui khi biết đến
Chúa. Nhưng cho đến khi họ hiểu được điều đó, chúng ta cần hiểu rằng họ đang
rao giảng về quyền lực tối cao của Nhà nước, tuyên bố sự toàn năng của Nhà nước
đối với cá nhân con người, và ôm mộng thống trị tất cả các dân tộc trên trái
đất, họ là tâm điểm của tà ác trong thế giới hiện đại.
[Nhà thần học] C.S. Lewis đã viết trong cuốn sách không thể quên có tựa đề
"Screwtape Letters" (Tạm dịch: Những lá thư của một con quỷ) rằng:
"Tà ác lớn nhất không được thực hiện... trong các 'hang ổ tội ác' nhớp
nhúa mà [Charles] Dickens viết ra [trong các tiểu thuyết của ông]. Tà ác lớn
nhất... cũng không phải là thứ được thực hiện trong các trại tập trung và trại
lao động. Ở đó chúng ta [chỉ đơn giản là] thấy kết quả của nó, nhưng nó đã được
thành hình và được ban hành; nó đã được chuyển đi, biệt phái, thực hiện và ghi
chép trong những văn phòng sạch sẽ, trải thảm, ấm áp và sáng sủa, bởi những
người đàn ông cổ cồn trắng lặng lẽ, với móng tay được cắt gọn và cằm nhẵn nhụi
ria, [tà ác lớn nhất được sinh ra từ] những người không cần nói lên tiếng nói
của mình."
Vâng, vì những người đàn ông "lặng lẽ" không thích "nói lên
tiếng nói của mình", bởi vì thi thoảng họ nói giọng dịu dàng về tình anh
em và hòa bình, vì, giống như những nhà độc tài trước đây, họ lúc nào cũng nói
rằng một yêu cầu nào đó là "yêu cầu cuối cùng về lãnh thổ", một số
trong chúng ta đã chấp nhận lời nói của họ và thích nghi dần bản thân mình với
sự bành trướng hung hăng của họ. Nhưng nếu lịch sử có dạy chúng ta điều gì, thì
đó chính là bài học rằng thật điên rồ khi thỏa hiệp một cách mù quáng hay mộng
tưởng về kẻ thù của mình. Điều ấy cũng đồng nghĩa với việc phản bội lại quá khứ
và phung phí tự do của chúng ta.
Vì vậy, tôi kêu gọi quý vị hãy lên tiếng để chống lại những kẻ rắp tâm đặt Hoa
Kỳ vào vị thế thấp kém cả về quân sự lẫn đạo đức. Quý vị biết đấy, tôi đã luôn
tin rằng ác quỷ thường đặc biệt để mắt tới những người đang phụng sự trong Nhà
thờ. Vì vậy, trong các cuộc thảo luận của quý vị về những đề xuất đóng băng vũ
khí hạt nhân, tôi kêu gọi quý vị hãy cẩn trọng với sự cám dỗ của lòng kiêu hãnh
– sự cám dỗ của việc vô tình đưa bản thân quý vị lên trên tất cả – và dán nhãn
cả hai bên [Hoa Kỳ và Liên Xô] là sai lầm, và lờ đi sự thật lịch sử và sự hung
hăng bành trướng của một đế chế tà ác, để rồi đơn giản gọi tên cuộc chạy đua vũ
trang này là một sự hiểu lầm lớn lao, từ đó đặt bản thân mình ra khỏi cuộc đấu
tranh giữa đúng và sai, giữa thiện và ác.
Tôi yêu cầu quý vị chống lại những người đang nỗ lực muốn quý vị từ bỏ việc ủng
hộ cho những nỗ lực của chúng tôi, những nỗ lực của chính quyền này, để giữ cho
Hoa Kỳ mạnh mẽ và tự do, bằng việc đàm phán cắt giảm thật sự và có thể kiểm
chứng được kho vũ khí hạt nhân của thế giới, và một ngày nào đó, với sự trợ
giúp của Chúa, chúng ta sẽ loại bỏ hoàn toàn kho vũ khí ấy.
Mặc dù sức mạnh quân sự của Hoa Kỳ là quan trọng, nhưng tôi xin nói thêm ở đây
rằng tôi luôn luôn khẳng định cuộc chiến đang diễn ra trên thế giới sẽ không
bao giờ được giải quyết bằng bom đạn hay hỏa tiễn, bằng quân đội hay sức mạnh
quân sự. Cuộc khủng hoảng thực sự mà chúng ta phải đối mặt ngày nay là một vấn
đề tâm linh; xét tận gốc rễ, đó là một khảo nghiệm về ý chí đạo đức và đức tin.
Whittaker Chambers, một người đàn ông cải tà quy chính(*) là nhân chứng trong
vụ chấn thương khủng khiếp của thời đại chúng ta, vụ Hiss-Chambers(**), đã viết
rằng cuộc khủng hoảng của phương Tây thể hiện ở việc họ thờ ơ với Chúa, ở việc
họ bắt tay với những nỗ lực của chủ nghĩa cộng sản để tách con người ra khỏi
Chúa. Và ông nói, Chủ nghĩa Mác -Lênin thực chất là tín ngưỡng lâu đời thứ hai
trên thế giới, và nó xuất hiện lần đầu trong Vườn Địa Đàng với những lời cám dỗ
[từ quỷ Sa-tăng]: "Các ngươi sẽ trở thành giống như Chúa."
(*) Whittaker Chambers từng là Đảng viên Cộng sản, là gián điệp, sau đó chạy
sang phía Hoa Kỳ, bắt đầu tin vào Kitô giáo và trở thành một biên tập viên cho
tờ Time và National Review.
(**) Vụ án này cho thấy sự thâm nhập của Liên Xô vào Hoa Kỳ. Whittaker Chambers
làm chứng rằng nhân viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, nhân viên Liên Hiệp Quốc Alger
Hiss, đã bí mật trở thành Đảng viên Cộng sản, và trở thành tình báo cho Liên
Xô. Dựa trên tài liệu cho Chambers cung cấp, tòa án xử Hiss có tội.
Thế giới Phương Tây có thể đáp trả thử thách này, Whittaker Chambers viết,
"nhưng chỉ khi lòng tin [của phương Tây] vào Chúa và sự tự do [mà phương
Tây] nhận được từ Ngài cũng lớn như niềm tin của cộng sản vào Con
người(*)."
(*) Bấy giờ lý thuyết cộng sản cho rằng sẽ xây dựng thiên đường của con người
trên mặt đất. Trong khi tín ngưỡng phương Tây thì tin rằng thiên đường chỉ dành
cho linh hồn của những ai đã được Thiên Chúa thẩm phán sau khi họ qua đời. Và
Whittaker Chambers lo ngại rằng niềm tin vào Chúa của phương Tây lúc bấy giờ
đang tỏ ra yếu đuối trước sự sục sôi của chủ nghĩa cộng sản. Nhìn từ một khía
cạnh khác, chủ nghĩa cộng sản chính là một tôn giáo, có tín đồ (đảng viên), có
nhà thờ (các cấp ủy đảng), có sùng bái (các lãnh tụ), có thề nguyền (thể trung
thành với Đảng), có thiên đường (được tô vẽ dưới mặt đất). Vì thế Whittaker
Chambers đã nói ở đoạn trên rằng về bản chất chủ nghĩa cộng sản là tôn giáo, là
tín ngưỡng lâu đời thứ hai trên thế giới, ở bề mặt là tin vào con người, nhưng
sâu hơn là bắt nguồn từ câu nói và sự chỉ dẫn của ác quỷ.
Tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua thử thách. Đối với lịch sử loài người mà nói,
tôi tin rằng chủ nghĩa cộng sản là một chương buồn, một chương quái đản, một
chương đang trong quá trình viết những trang cuối cùng. Tôi tin điều này bởi vì
nguồn sức mạnh của chúng ta trong cuộc tìm kiếm tự do của con người không phải
là vật chất, mà là tinh thần. Và bởi vì sức mạnh đó không có giới hạn, nó sẽ
làm những kẻ biến đồng loại của mình thành nô lệ phải kinh hoàng và đại bại. Vì
theo lời của [Kinh] Isaiah: "Ngài ban sức mạnh cho kẻ nhọc nhằn, thêm lực
lượng cho kẻ chẳng có sức... Nhưng ai trông đợi Đức Chúa trời thì chắc chắn
được sức mới, cất cánh bay cao như chim ưng; chạy mà không mệt nhọc, đi mà
không mòn mỏi."
Vâng, hãy thay đổi thế giới của quý vị. Một trong những vị Cha Lập Quốc của
chúng ta, Thomas Paine, đã nói: "Việc canh tân lại thế giới nằm trong sức
mạnh của chúng ta." Chúng ta có thể làm được, hãy cùng nhau làm điều mà
một nhà thờ riêng lẻ không thể tự mình làm được.
Chúa phù hộ cho quý vị, cảm ơn rất nhiều.
Minh
Nhật biên tập
No comments:
Post a Comment