Có một con rắn độc
Đi tìm thức ăn khuya.
Bò vào trong xưởng mộc
Trườn qua một cái cưa.
Bị một vết cắt nhỏ
Tưởng là cưa tấn công
Rắn quay đầu hùng hổ
Cắn mạnh, ngay và luôn.
Miệng bị rách, chảy máu
Khiến nó nổi cơn điên
Tấn công trong cuồng loạn
Nuốt sống “kẻ thù” liền.
Thân cưa dính đầy máu
Hình như sắp "chết” rồi?
Rắn ngỡ mình đang thắng
Trong cuộc đấu tay đôi.
Dường như chưa hả giận
Nó quấn chặt lưỡi cưa
Gồng mình siết thật mạnh
“Biết ta là ai chưa?”
Con rắn đầy nội lực
Dùng hết sức bình sinh
Để quyết tâm giết chết
Kẻ dám tấn công mình (!)
Nhưng chưa kịp đắc thắng
Rắn đã vội ra đi
Cái cưa vô tri ấy
Nào đâu hay biết gì?
Tự kết liễu mạng sống
Sau một cơn điên khùng
Kẻ ảo tưởng sức mạnh
Chết đáng đời, đúng không?
Cuộc sống là như thế
Phải biết mình là ai?
Hiểu cả đối phương nữa
Mới thành công, nên người.
Và quan trọng là phải
Kiểm soát bản thân mình
Đừng để cơn nóng nảy
Khiến người đời cười khinh.
Đôi khi ta phản ứng
Làm tổn thương đến người
Thực ra tổn thương nhất
Chính là lòng ta thôi!
Ứng xử trong cuộc sống
Hãy bằng tình yêu thương
Lòng vị tha cao thượng
Sự hy sinh, nhún nhường⚘.
Mỗi việc nhịn một chút
Để gió lặng, sóng yên
Mọi sự lùi một bước
Biển rộng, trời cao thêm.
Hận thù đừng ghim giữ
Giận dỗi càng tua nhanh
Học từ - bi - hỷ - xả
Giữ đầu an, tâm lành.
Việc ấy là rất khó
Nhưng phải cố làm thôi
Cũng giống như buông bỏ
Chẳng đơn giản trên đời!...
St
No comments:
Post a Comment