Người xưa có những lời kinh điển.
Lời dễ nhưng đầy trí tuệ hay.
Người nay cần học điều kinh nghiệm.
Của những người xưa để lại nầy.
Nghèo chốn đông người, nơi phố chợ.
Chẳng có ai người đến kết quen.
Tiền bạc sang giàu nơi chốn vắng.
Vẫn có bao người đến kiếm tìm.
Có rượu có tiền, nhiều khách, bạn.
Người dưng cũng nhận chỗ thân quen.
Không rượu không tiền ai cũng lạ.
Hoạn nạn càng không có kẻ quen.
Muốn giúp phải là người trượng nghĩa.
Tiểu nhân là kẻ chẳng nên cầu.
Giúp đỡ nên giúp người nghèo khó.
Không nên giúp đỡ kẻ sang giàu.
Bốn biển mênh mông người vô kể.
Không dễ tìm người ta muốn tìm.
Người đông nhưng ít người nhân ái.
Người thiện nhân gian khó kiếm tìm.
Vào núi người ta hay sợ cọp.
Nhưng cọp xưa nay ít hại người.
Giữa chợ đông người không có cọp.
Miệng lưỡi nhân gian dễ hại người.
Ở đời ai cũng muốn hiểu biết.
Nhưng hiểu nhiều lại lắm sự phiền.
Bè bạn đông nhiều vui cũng có.
Nhưng cũng nhiều khi lại rất phiền.
Trên đời phiền não nhiều vô kể.
Nếu kể ưu sầu chẳng phút nguôi.
Cho nên trần thế quên phiền nảo.
Thì cuộc trần gian mới có vui.
Sàm ngôn làm hại người quân tử.
Nên nói điều chi phải giữ lời.
Nhan sắc con người ai cũng muốn.
Nhưng sắc thường hay hại chết người.
Bạc ác làm người ta khiếp sợ.
Nhưng Trời không sợ kẻ ác nhân.
Người Thiện bị người đời hà hiếp.
Còn Trời thì thương kẻ thiện lương.
Thiện ác không tránh khỏi báo ứng.
Bữa nay chưa có thì ngày mai.
Không ai tránh khỏi được nghiệp quả.
Chỉ có hiền lương mới thiện tai.
Thị phi chỉ vì hay mở miệng.
Nên nói điều chi phải giữ lời.
Muốn sống bình an không lộ diện.
Tên tuổi, công danh, khổ kiếp người.
THÁI TẤN TRUYỀN
No comments:
Post a Comment