Tác giả là
một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago,
đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân
vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Với nhiều bài viết giá trị, ông
là tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ
mười, 2010. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
***
Tôi mệt
nhọc với cuộc đời,
Tôi khò khè với cuộc sống!
Tôi làm hãng cam, làm anh cai.
Tôi đếm tiền.
Tôi, vợ đẹp.
Tôi, con khôn.
Tôi ung thư.
Tôi hét lên! . . .
Hai mươi năm rồi, ngày nào tôi cũng mệt
thở không ra hơi, đầu nhức căng căng, tim đập hồi hộp, thần mắt
khờ khạo; bởi sáng nào cũng vậy, tôi dậy thật sớm, hốt hoảng như
người bị ma đuổi, tôi phóng thật lẹ vào sâu trong phòng tắm.
Nước ấm dội xuống cuống cuồng, tôi sấy tóc hối hả, tôi chải
tóc vội vàng, tôi mặc quần áo thật lẹ, tôi ba chân bốn cẳng phóng
ra xe, đề máy, tôi biến mất vào dòng đời xe cộ ngược xuôi.
Tách rời dòng xe đen nghìn nghịt như
những con bọ hung đông lạnh không nhúc nhích trên xa lộ chằng
chịt dọc ngang, tôi kiếm đường tắt, hốt hoảng bẻ trái, lừa lừa
quẹo phải, tôi bực bội bấm còi, tôi phóng vội vàng vào hãng
cam. Ngồi nhặt những trái cam tươi, tôi xếp vào thùng
đều đặn như người máy. Ngồi đếm những quả cam bóng lực
lưỡng da căng tròn, tôi xếp vào thùng gỗ, đường rầy dây chuyền
lăn đều đẩy tới những vòng quay. Nơi cuối đường, thùng gỗ
đầy cam chầm chậm lăn vào lòng xe vận tải. Đầy những thùng
cam, xe vận tải đề máy quay tròn mười sáu bánh xe lăn tới những
nẻo đường xa lộ. Xe vận tải khác trống hoắc lầm lì lăn bánh
tới, nóng nẩy chờ đợi những thùng gỗ cam tươi chất đầy lòng xe…
Hai mươi năm của cuộc đời vừa qua, tôi
ngồi nhặt cam, xếp cam, lương khá. Thoạt tiên là mười lăm
đồng. Năm năm sau lương tăng lên. Năm thứ bẩy, tôi
hóa thành anh cai, nhận được lương phụ trội làm xếp.
Được làm anh cai, tôi tới hãng sớm
hơn, ở lại cũng trễ hơn. Nhưng cũng chẳng sao. Sớm và
trễ đều hóa ra những đồng tiền bạc trăm bạc ngàn vào ngày thứ Sáu
cuối tuần. Bởi thế tôi hăng hái lao vào nghề xếp những trái
cam vô thùng gỗ.
Cuộc đời bỗng dưng ngập những tiền
là tiền.
Cuối tuần, cầm tờ ngân phiếu
hãng cam trả với bốn con số, tim tôi đập mạnh, niềm vui tiền bạc
dâng lên tê tê đầu lưỡi, bao nhiêu nhọc nhằn cực khổ bởi sáng dậy
sớm, chiều về trễ, hốt hoảng tranh giành đường đi trên xa lộ tự
nhiên tan biến bởi những đồng tiền vào ngày thứ Sáu cuối tuần.
Tôi hát nho nhỏ,
“Tiền là tiên là Phật,
Là sức bật của tuổi trẻ,
Là sức khỏe của tuổi già.”
Tiền !
Có tiền là có tiên. Vợ tôi
đã đẹp giờ lại càng thêm đẹp bởi những đồng tiền của hãng
cam. Nàng sửa cằm, bơm môi, nâng ngực, cắt mắt, nàng đẹp
rực rỡ, nàng ăn trắng mặc trơn. Tôi muốn ăn Phở, nàng nấu
Phở nước trong. Tôi muốn ăn cháo lòng rắc tiêu sọ, cơm sườn
tàu hủ ky, nàng lái xe Bimmơ xuống phố mua cơm cháo. Tôi
muốn hút thuốc ba số 5, nàng ghé vào tiệm mua cho tôi mấy
cây. Cẩn thận, nàng còn mua thêm mấy gói thuốc con mèo.
Con tôi hai đứa, mịn da đẹp
thịt, học hành giỏi giang trong trường đại học tư thục nhờ lương
bốn số cuối tuần của anh cai hãng cam. Nhà tôi cất cao nhất
khu đồi, bốn phòng rộng thênh thang. Hai vợ chồng tôi một
phòng, căn phòng có màn cửa nhung. Một đứa con gái, một đứa
con trai, mỗi đứa một phòng. Mỗi phòng căn bản là một TV và
một máy vi tính. Cạnh phòng ăn là bar rượu rộng thênh thang.
Dưới hầm nhà, xếp đều tăm tắp những chai rượu VSOP, rượu vang đắt
tiền. Cạnh phòng ăn, tôi gọi người tới biến thành căn phòng
có ghế da hơi nằm dài theo dõi dàn máy home theater hiệu Sony
chiếu phim trên màn ảnh đại vĩ tuyến. Asia, Thúy Nga, Vân Sơn,
phim Việt Nam, tôi nằm dài coi trong rạp nhà, mà tưởng là mình
đang ngồi coi trong rạp màn ảnh 4D bốn chiều.
Cuộc sống tôi thênh thang. Xe Bim-mơ, vợ tôi một cái, tôi
một cái. Tôi yêu vợ, yêu con, và yêu cuộc sống! Bởi yêu
vợ và yêu con, tôi anh cai hãng cam làm thêm ngày thứ Sáu,
thứ Bẩy, và luôn cả ngày Chúa Nhật. Hai chục năm rồi, ngày
nào tôi cũng đi làm.
Tôi đếm tiền mỏi tay!
Tiền giấy đếm, sướng những đầu ngón tay.
Tôi hạnh phúc mênh mông!
Đời tôi màu hồng.
Chuồn chuồn bay đầy trên cánh đồng cỏ xanh.
Chuột đồng no nê căng tròn rong chơi trên đồng lúa vàng.
Cá chem chép vàng ươm êm đềm bơi lội dọc theo bờ sông đỏ màu phù
sa.
Tôi, thiên đàng trần thế!
Hồn ơi, vui lên!
Sáng hôm qua, như thường lệ, tôi dậy
sớm, cổ họng đau ran rát. Đi khám, bác sĩ nói, — Ung
thư cuống họng. Lần đầu tiên
trong đời tôi nếm vị thuốc. Những lần chạy chemotherapy, tóc
tôi rụng, đầu tôi sói sọi! Thân thể xanh xao. Mặt
bủng da chì! Tôi vàng như những trái cam mà có một thời tôi
xếp xếp gói gói vào thùng gỗ năm xưa.
Tôi húp phở, phở không ngon.
Tôi chán những chén cháo lòng rắc tiêu sọ.
Tôi ói ra những miếng cơm sườn nướng tàu hủ ky.
Tôi ho sặc sụa với hơi thuốc ba số 5, thuốc đầu con mèo.
Tôi nhổ ra phèn phẹt ngụm rượu đỏ Cabernet Sauvignon.
Tôi giờ này chỉ còn nuốt được những viên thuốc ung thư.
Sáng sáng nhìn qua khung cửa,
Bình minh rực rỡ,
Tôi mơ sức khỏe.
Tôi khóc! Trời ơi, sao đời phù vân!
Nếu biết thế, tôi sẽ không sống như
tôi đã từng sống hơn hai mươi năm vừa qua. Trời mùa hạ xanh
tươi, nhưng sao tôi thấy lá vàng đong đưa bên khung cửa. Tôi
hối tiếc cho những ngày xưa, những ngày còn sung mãn. Cuối
tuần, vợ tôi ghé vào viếng thăm. Mười ngón tay của nàng, mầu
hồng tô son thơm mùi phưng phức. Cặp môi trái tim, mắt
phượng mở lớn, đôi ngực căng tròn, nước hoa từ thân thể nàng bốc
mùi thơm hăng hắc. Tôi nhìn nàng, dáng nàng sang, tóc nàng
đen óng sợi tóc dầy, tôi mơ ước sức khỏe ngày xưa.
Nàng hỏi, “Bao giờ anh về?”
Con tôi hôn lên vầng trán, “Thôi, con phải về,
Ngày mai con có bài thi cuối khóa.
Chúc bố chóng bình phục.”
Nhưng tôi vẫn tuột dốc.
Ung thư cổ họng gậm nhấm ăn mòn thân
xác.
Tôi rớt xuống.
Tôi chạm đáy vực sâu.
Tôi đốt nến, nhìn lên tượng thánh
giá.
Tôi đôi môi mấp máy như Hàn Mặc Tử:
“Ave Maria, Thánh Nữ Đồng Trinh,
Xin chữa con!
Xin cứu con.
Nếu bây giờ,
Phép lạ xẩy ra,
Con sẽ vẫn đi làm ở hãng cam,
Con sẽ vẫn làm anh cai,
Nhưng con sẽ không đi làm thêm ngày
thứ Bẩy, Chúa Nhật.
Bởi con đã nhận ra đời sống này vô
thường!
Có đó rồi mất đó,
Vô thường! Vô thường! Đại vô thường!”.
Nhưng phép lạ không xẩy ra.
Tôi tiếp tục mệt nhọc với ung thư,
Tôi khò khè với bệnh tật!
Ung thư tiếp tục phá nát cuống họng!
Tôi nằm dài trên giường bệnh,
Con tôi hỏi, “Bố ơi, bao giờ bố về?”.
Tôi khóc, không nói được nữa, bởi ung thư đã phá rách toang cổ
họng.
Tôi run run năm đầu ngón tay, viết lên
trên tờ giấy trắng tinh, “Sao hai đứa con gầy vậy?”
Con tôi nói, “Bố ơi! Mẹ bỏ đi rồi!”
Tôi hét lên! Tiếng hét cuồn cuộn xoáy sâu đẩy tôi rơi xuống
vực thẳm!
Tôi mở mắt ra,
Người ướt đẫm mồ hôi!
Nhìn qua khung cửa,
Tôi nhận ra bình minh thứ Bẩy cuối tuần rộn ràng khua vang.
Bên khung cửa,
Có chú chim nho nhỏ say mê hót vang khúc hát bình dị, “Good
morning! Chào bình minh buổi sáng.”
Tỉnh cơn ác mộng,
Tôi KHÔNG hốt hoảng như người
bị ma đuổi, phóng thật lẹ vào sâu trong phòng tắm như mọi ngày
trong hai mươi năm qua. Nhưng tôi quỳ bên chân giường, tôi
đọc một lời kinh nho nhỏ với Chúa, với Phật, và với Bụt.
Thấy tôi bước xuống nhà pha ly café buổi sáng, vợ tôi ngạc nhiên
hỏi,
— Ủa, không đi làm sao?
Tôi đáp cộc lốc,
— Không!
Nhưng mặt tươi như hoa, nhìn qua khung cửa, hát nho nhỏ một bài
ca…
|