Friday, 8 February 2013

Thơ: Kỹ Niệm Đồng Xu



Đời tôi cơ hàn
Sinh thời ly loạn
Nơi chốn lầm than
Nghe hoài bom đạn !

Đời tôi nghiệt ngã
Tuổi mới lên ba
Đã lo chạy giặc
Đã mồ côi cha!

Đời tôi buồn bã
Đói nghèo vất vả
Làm bạn con trâu
Loanh quanh gốc rạ !

Ngày ngày gọi trâu:
Trâu ơi! Trâu ơi!
Đừng ăn đồng lạ
Đừng tắm ao sâu!

Ngày yên giặc giã
Hồi cư về nhà
Căn nhà nay đã
Cháy tiêu hết cả!

Mẹ tôi kiếm tìm
Cái chén, cái lu
Phần tôi kiếm được
Là một đồng xu !

Mừng vui hớn hở,
Reo vang, gọi Mẹ :
Mẹ ơi, Mẹ ơi,
Con được đồng xu !

Mẹ ngồi lặng im,
Không nói, không cười,
Mẹ nhìn con trẻ,
Nước mắt Mẹ rơi !

Niềm vui con trẻ,
Thật là nhỏ quá
Không gì lớn cả
Chỉ là đồng xu!

***
Bây giờ Mẹ đã ra thiên cổ
Con đã đi xa tận cuối trời
Mỗi khi con thấy đồng xu mới
Lại nhớ đồng xu cũ, Mẹ ơi!

Thời gian tàn phá tan tành cả
Mà chẳng tàn phai kỹ niệm xưa !
Dâu bể tang điền, con vẫn nhớ...
Vẫn nhớ đồng xu cũ ... Mẹ ơi !

Thái Nam Trân


No comments:

Post a Comment