Tôi muốn kể
cho Bạn nghe câu chuyện.
Chuyện không
dài nhưng mà chuyện rất hay
Chuyện đề tựa
là “Đừng quên cái chính”.
Chuyện đời
thường nhưng ta phải học hoài.
Câu chuyện kể:
Có một người nghèo khổ.
Bồng con thơ
trên đường phố xin ăn.
Xin cứu giúp
nhưng ít người bố thí.
Thấy thương
tình nên Đức Chúa hiện thân.
Chúa hướng dẫn
đến một căn hang động.
Chúa sẽ làm
cho hang động mở ra.
Nhiều châu
báu cứ tha hồ nhặt lấy.
Nhưng thời
gian chỉ 8 phút phải ra.
Vào hang động
thấy bạc vàng chất đống.
Động lòng tham
nên vơ vét quá nhiều.
Chúa nhắc nhở
là “Đừng quên cái chính”.
Cái chính
quan trọng hơn là lấy nhiều.
Khi cửa động
bỗng rầm rầm rung chuyển.
Báo hết giờ
nên vội vả tuồn ra.
Mà quên mất
là hãy còn đứa trẻ.
Bạc vàng nhiều
nhưng nước mắt chan oà.
Một bài học
bao người hay mắc phải.
Nhớ bao điều,
không nhớ cái ta cần.
Nên phải nhớ
bài học nầy mãi mãi.
Cái gì
không, cái gì chính, ta cần.
Thái Nam
Trân
No comments:
Post a Comment