Chuyện tình Chức Nữ
- Ngưu Lang
Trần gian có
lắm tình Nam Nữ.
Bởi chốn
nhân gian có lắm tình.
Nam Nữ yêu
nhau từ vạn thuở.
Và mãi muôn
đời vẫn sẽ yêu.
Yêu đương là thế mong gần gũi.
Xa cách nhau
thì thấy khổ đau.
Ngăn sông
cách núi không ngần ngại.
Xa cách muôn
trùng vẫn nhớ nhau.
Bởi vì nhân
thế nên như thế.
Không biết
trên cao chuyện thế nào.
Người Tiên
có biết yêu không nhỉ ?
Và có khi
nào thương nhớ nhau !?
Có câu chuyện
kể trên trời ấy.
Câu chuyện
thần tiên cũng động lòng.
Có cô Tiên
trẻ tên Chức Nữ.
Và có chàng Tiên
tên Ngưu Lang.
Chức Nữ,
nàng Tiên xinh đẹp quá.
Tuổi trẻ vào
xuân rất mộng mơ.
Công việc hằng
ngày canh cửi dệt.
Dệt gấm,
thêu hoa, áo lụa là.
Áo nàng thêu
dệt trông xinh quá.
Và nón nàng
đan cũng quá xinh.
Áo trắng, áo
vàng đều đẹp quá.
Nàng trong áo
lụa quá là xinh.
Một chiều ra
ngõ Cô Nàng thấy.
Một bóng chàng
trai ở cánh đồng.
Sao bỗng con
tim nàng thổn thức.
Cứ muốn chiều
ra ngắm cánh đồng.
Một buổi chàng
trai qua trước ngõ.
Thổi Tiêu
dìu dặt giữa lưng trâu.
Nàng trong
khuê các nghe rung rẩy.
Rồi cứ đêm ngày trông ngóng trâu.
Rồi có một
hôm tình gặp gỡ.
Cô nàng Chức
Nữ gặp Ngưu Lang.
Trái tim thổn
thức bao ngày tháng.
Gặp gỡ càng
thêm nỗi rộn ràng.
Thượng Đế
cũng thua đành cưới gã.
Cho duyên Chức
Nữ với Ngưu Lang.
Chàng trai từ
đấy mê Tiên Nữ.
Chức Nữ lòng
vui được lấy chàng.
Son sắt mặn
nồng đôi lứa trẻ.
Ngày đêm
không đủ để cho nhau.
Thương yêu đầm
ấm như trăng mật.
Một phút
không đành xa cách nhau.
Thế nên công
việc đành bê trễ.
Chức Nữ lười
thêu dệt áo chăn.
Ngưu Lang lười
biếng lo đồng cỏ.
Câu chuyện
trình lên mét Ngọc Hoàng.
Thượng Đế họp
bàn rồi trách phạt.
Đày hai người
cách một sông Ngân.
Một năm chỉ gặp
lần duy nhất.
Còn mãi chia
lià cả một năm.!
Tháng Bảy
mưa dầm, ai đã khóc.
Thương tình
Chức Nữ biệt Ngưu Lang.
Quạ Ô tháng
bảy bay đâu mất.
Là Quạ bay về
ở Bến Ngân.
Trần thế bao
duyên tình trắc trở.
Ở chốn non
Tiên có cách ngăn.
Ở đây sông
núi làm ngăn cách.
Mà ở trên Trời
cũng cách ngăn.
Đêm đêm nhìn
giải Ngân Hà bạc.
Ta thấy lòng
đau chuyện Chức Ngâu.
Tiên cũng đoạ
đày đi biệt xứ.
Thì với Trần
Gian có khác đâu ?!
Ngâu Chức bị
đày nơi biệt xứ.
Có đáng gì đâu
cái tội yêu ?
Bởi yêu
thương quá nên lười việc.
Có phạt đừng nên phạt quá nhiều.
Đọc chuyện
Thần Tiên ta cảm khái.
Thần Tiên cũng
lụy chuyện Tình yêu.
Cho nên trần
thế sao ta khỏi.
Có khổ đành
cam - vẫn cứ yêu.
THÁI TẤNTRUYỀN
No comments:
Post a Comment