Tình Sử Huyền Trân Công Chúa
Triều đại nhà
Trần nhiều chiến sử.
Nhiều chiến
công ghi sử sách nhà.
Quân Mông hùng
mạnh hơn ai cả.
Mà đánh ba lần
thảy bại ba.
Thời đại nhà
Trần oanh liệt quá.
Những Tướng
danh tài bia khắc ghi.
Nghìn năm vẫn
nhớ Trần Hưng Đạo.
Quốc Toản
anh hùng tuổi thiếu nhi.
Anh hùng kể
mãi mà không hết.
Chưa có thời
nào lắm vĩ nhân.
Có Đấng Anh
Hùng Nam Tử Hán.
Có Đấng Anh Hùng
Mỹ Nữ Nhân.
Hôm nay tôi đọc
Nàng Công Chuá.
Tên đẹp như
người: Trần Huyền Trân.
Cô Công Chuá trẻ
và xinh đẹp.
Con gái thương
yêu của Thượng Hoàng.
Nhưng vì
giao hảo tình Chiêm Việt.
Vua gả Huyền
Trân cho Chế Mân.
Xa xôi ngàn
dặm đi Chiêm Quốc.
Công Chuá vâng
lời Cha kết thân.
Một người
con gái yêu kiều Việt.
Sao gả đường
xa đến đất Chiêm ?!
Tình riêng thì
nhỏ hơn non nước.
Chữ Hiếu đành
chôn hết nỗi niềm.
Rời đất Thăng
Long ngàn kỹ niệm.
Nàng qua
Thanh Hoá, tời Đèo Ngang.
Ở đây còn đất
nhà sông Việt.
Qua khỏi Đông
Hà dạ xốn xang.
Hai Châu Ô Lý đây rồi nhỉ ?
Ta đổi hai
Châu quý quá rồi.
Huyền Trân một
gái mà hôn lễ.
Được đất hai
châu của quá hời.
Bây giờ đến
Huế ai còn nhớ.
Cô gái Trần
xưa đã đổi trao.
Công ấy Anh
Hùng so sánh được.
Nhi Nữ Huyền
Trân đáng tự hào.
Về đến Chiêm
Bang nàng được trọng.
Vương Phi Hoàng
Hậu nước Chiêm Thành.
Nhan sắc của
nàng không uổng phí.
Vương Phi
xứng với sắc khuynh thành.
Ở đây nàng
phải theo phong tục.
Chiêm Quốc
người dân theo Đạo Chiêm.
Phong tục lạ
lùng hơn nước Việt.
Ngôn ngữ nơi
nầy lạ tiếng Chiêm.
Cho nên nếu
hỏi lòng Công Chúa.
Nàng ở nơi đây
có nỗi niềm.
Đất nước lạ
lùng phong tục lạ.
Làm sao mà chẳng vướng ưu phiền.
Một hôm tin
dữ từ Chiêm Quốc.
Vua đã qua đời
bởi chiến chinh.
Vua chết phải
thiêu trên ngọn lửa.
Vương Phi cũng
phải tử thiêu mình.
Tin dữ truyền
về non nước Việt.
Quân thần luận sự cả ngày đêm.
Làm sao để cứu
Trần Công Chúa.
Mà giữ giao
hoà với nước Chiêm.
Mật lệnh
trao cho Trần Đại Tướng.
Ngày đêm đi
gấp đến Chiêm Bang.
Làm sao để cứu Trần Công Chúa.
Không để Nàng
tan nát Ngọc Vàng.
Huyền Trân
được cứu trên Giàn Hoả.
Đại Tướng đem
nàng khỏi đất Chiêm.
Huyền Trân ơi
hỡi, là may mắn.
Ngọc thể nàng
không bị hoả thiêu.
Chuyện xưa
nghe kể , ta thương cảm.
Cô gái Trần ơi bởi nước nhà.
Phải đến Chiêm
Bang vì sứ mạng.
Nhưng bù Ô Lý một sơn hà.
Ai nhớ Thừa Thiên ? Ai nhớ Huế ?.
Ai nhớ nghìn xưa, Công Chuá Trần ?
Huyền Trân một
chuyến đi Chiêm Quốc.
Còn mãi Sông
Hương, Núi Ngự Bình.
THÁI TẤNTRUYỀN
No comments:
Post a Comment