Tuesday, 12 June 2012

Thư Mẹ gửi con trai đồng tính!

Con thân yêu!

Đây là lá thư đầu tiên mẹ gửi cho con ấy nhỉ?
Con đừng tò mò, đừng thắc mắc,
chỉ đơn giản là mẹ muốn tâm sự với con mà thôi.

Sự hiện diện của con trên thế giới này là niềm vui mừng và hạnh phúc lớn lao của ba mẹ.
Ba con mong chờ ngày con chào đời từng giây từng phút,
và sung sướng biết bao nhiêu khi con là một cậu bé khỏe mạnh và láu lỉnh.

Ba bận rộn với bộn bề công việc nhưng vẫn dành thời gian để chơi đùa với con,
gia đình ta lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười của con.

Con lớn dần, thông minh, học giỏi, là niềm tự hào của ba mẹ.

Và rồi, ba mẹ thật sự sốc với những thay đổi của con,
những biểu hiện lạ lùng của con.
Ba con lo lắng thật sự, vì con là đứa con duy nhất của ba mẹ.
Ba mẹ không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì cho con, dù là nhỏ nhất.

“Mẹ ơi! Con muốn làm con gái…”

Câu nói đó như cứa vào tim của mẹ.
Mẹ dường như không thể chấp nhận nổi câu nói đó,
nhất là khi nó phát ra từ chính miệng của con,
đứa con trai mà mẹ luôn yêu thương và kỳ vọng.

Chắc con cũng đã biết nỗi thất vọng của ba như thế nào rồi nhỉ?
Ba đã không nói chuyện với mẹ suốt mấy bữa nay, còn con thì đóng cửa phòng.
Những tiếng cười rộn rã trước kia đã không còn,
thay vào đó là một sự im lặng đáng sợ.

Điều mẹ nghĩ duy nhất lúc ấy là
giá như con đừng có mặt trên cõi đời này,
đừng hiện diện trong căn nhà này.

Thà vậy, thà ba mẹ không có con
còn hơn là nhận lấy một nỗi nhục nhã không cách nào tránh khỏi.
Mọi người sẽ nghĩ sao về con, về gia đình ta?
Mẹ thật sự không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa!

Con cứ lầm lũi, ba thì vắng nhà luôn,
Tâm hồn mẹ chỉ còn là một căn nhà hoang hiu quạnh.
Biết trả lời con thế nào? Biết nói với ba con ra sao?

Sao mẹ bất lực đến vậy?
Làm một người vợ, người mẹ không trọn vẹn,
thậm chí có thể nói là thất bại.

Đọc những bài báo, nghe những lời xì xào
trước đây mẹ thường bĩu môi cho qua,
mẹ càng lo cho hạnh phúc của gia đình mình.
Rồi sẽ thế nào đây? Mẹ không thấy điều gì sáng sủa phía trước cả,
tất cả chỉ là một màn đêm u tối và quạnh quẽ.

Con ạ, mẹ không thể để tình trạng này tiếp diễn được nữa.
Cả con và ba con chắc cũng sẽ không muốn, đúng không?

Thế nên, mẹ quyết định sẽ tự mình chấm dứt nó.
Con có hỏi tại sao, thì mẹ cũng chỉ có thể nói rằng vì mẹ là mẹ của con,
là người để con tin tưởng để nói lên ước muốn của con.

Mẹ từng thắc mắc sao con không nói với ba,
mà lại đi nói với mẹ, nhưng giờ thì mẹ đã hiểu rồi.
Thế nên, mẹ sẽ là người giải tỏa sự im lặng của gia đình ta.

Điều thứ nhất mẹ muốn nói với con là:
Mẹ yêu con! Yêu con nhiều hơn những gì con biết và con thấy.
Con đã gắn bó với mẹ từ những ngày con ở trong bụng mẹ,
rồi con lớn dần lên cùng với dòng sữa và vòng tay yêu thương của mẹ,
lúc con mới chập chững bước vào cuộc sống này.

Con là tất cả với mẹ, là niềm tự hào của mẹ,
vậy mà đã có lúc mẹ đã muốn ruồng bỏ con,
ước gì con không phải là con của mẹ!
Mẹ ích kỷ quá phải không?
Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không như thế nữa,
không vì những lời xì xào vớ vẩn
mà kỳ thị với chính đứa con mình rứt ruột sinh ra.

Điều thứ hai mẹ muốn nói với con là: 
Con hãy làm những gì con thấy cần thiết và chính đáng.

Mẹ không thể cho con gì hơn ngoài hình hài và cuộc sống của con.
Mẹ cũng không thể theo con đến hết cuộc đời,
không thể kiểm soát được trái tim và ước muốn của con.

Dù bây giờ mẹ ngăn cản,
thì sau này khi mẹ không còn nữa,
con sẽ làm theo ý con, đúng không?
Trường hợp xấu hơn là ngay lúc này,
con sẽ bỏ nhà đi, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại ba mẹ nữa.

Mẹ không muốn điều ấy, thực sự không hề muốn một chút nào.

Con à, còn nỗi bất hạnh nào lớn hơn là mẹ con mà không bao giờ gặp mặt.

Vì thế, mẹ chỉ có thể nói với con rằng
con hãy làm gì mà con cảm thấy cần thiết và chính đáng,
điều gì làm con cảm thấy vui và tha thiết với cuộc đời.
Mẹ tôn trọng quyết định của con, ước muốn của con.
Nhìn con cái vui vẻ là một niềm hạnh phúc lớn lao của những người làm mẹ.

Mẹ sẽ nói chuyện với ba,
chắc ba cũng sẽ đồng ý, vì đó là ba con,
là người đồng hành cùng với mẹ và con
trên con đường lắm chông gai và trắc trở này.

Cứ như vậy con nhé, mẹ không biết nói gì hơn nữa.
Con hãy vững bước trên con đường của con,
và đừng quên rằng ba mẹ luôn dõi theo con.
Dù ai nói gì, nghĩ gì về con, ba mẹ cũng không để ý.
Chỉ biết rằng con là con, là niềm tự hào và hãnh diện của ba mẹ.

Ba mẹ mà không yêu con, không chấp nhận con
thì xã hội với những xa lạ kia sao chấp nhận con.
Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều rồi,
để con được người khác chấp nhận thì trước mắt,
ba mẹ phải chấp nhận con cái đã.
Mẹ nghĩ thế đúng không con?

Con cứ đọc thư này và suy nghĩ đi nhé, mẹ sẽ nói chuyện với ba.
Nay cả nhà mình sẽ cùng ăn cơm tối nhé.
Con đừng chui mình vào cái vỏ ốc của con nữa.
Mạnh dạn bước ra ánh sáng đi con.

Ba mẹ luôn giang tay chào đón con mà!

Mẹ của con,

No comments:

Post a Comment