Người
Việt lâu nay vốn sợ chính trị. Nói chuyện với bạn bè trên FB, mình vẫn hay bắt
gặp những câu đại loại như: "Thôi, nói chuyện khác đi, đụng tới ba cái
chính trị nhức đầu lắm" hoặc "Rảnh quá ha, để thời gian đó làm chuyện
khác có ích hơn...". Các trang Web giải trí bao giờ cũng đông lượng truy
cập hơn hẳn các trang chính trị. Các ngôi sao ca nhạc, hài kịch biếng ăn, cảm
cúm... hoặc tậu nhà, mua xe là có hàng vạn người theo dõi, nhưng diễn biến
chính trị của đất nước thì rất ít người quan tâm. Thế nhưng đây là đặc điểm của
các nước có nền dân trí thấp.
Ngày
nay nhiều người vẫn hay tỏ vẻ thương hại trước sự ngu ngơ,khờ dại của dân Bắc
Hàn nhưng đâu biết rằng dân các nước phát triển nhìn mình cũng thế. Họ
cũng nghĩ dân Việt Nam quá tội nghiệp, chẳng biết gì đến quyền của mình.
Chính trị là một khái niệm dễ gây dị ứng. Nó được hiểu như là một lĩnh vực khô
khan, gây nhức đầu, chóng mặt, bất an... Không chỉ người lao động kiêng nói
chính trị mà ngay cả giới trí thức cũng tránh xa nó như tránh hủi. Nói chính
trị, làm chính trị, tham vọng chính trị... luôn được dùng với hàm ý mỉa mai. Nó
dường như là độc quyền của giới lãnh đạo và người dân chỉ được biết đến chính
trị khi nào Đảng cần biến các nghị quyết của Đảng thành "hành động cách
mạng".
Thực chất chính trị gần gũi với người dân như cơm ăn nước uống hàng ngày. Chỉ
có điều họ không nhận thức được điều này. "Giá xăng, giá điện,giá
sữa...tăng liên tục là do đâu?" Chính là do độc quyền kinh tế. Phanh phui
vấn nạn này sẽ lòi ra các nhóm lợi ích. Là một vấn đề chính trị. Cuối tháng
nghe con cái xin tiền đóng học phí, bảo hiểm, quỹ lớp, sách giáo khoa, học
thêm... Là vấn đề thuộc về ngân sách dành cho giáo dục. Cũng chính trị. Vào
bệnh viện bị chặt chém không thương tiếc tiền khám chữa bệnh...Lỗi cơ chế. Cũng
chính trị.
Thế nhưng con người ta chỉ cảm thấy hơi thở của chính trị nóng rực bên tai mỗi
khi có việc động chạm đến cửa quan. Chầu chực chờ đợi, bị khất hẹn lần lửa, bị
lừa phỉnh, mất tiền vì nạn hối lộ tham ô... lúc đó họ mới thấy mình dại, chẳng
biết gì về chính trị, về cách thức tổ chức của bộ máy nhà nước để ai nói sao
nghe vậy, chẳng khác một con lừa.
Nói đến "dân chủ" người Việt chỉ biết đến một khái niệm mơ hồ là người
dân làm chủ đất nước mình. Người ta không biết biểu hiện cụ thể của nó như thế
nào. Cũng như người nông dân suốt đời chân lấm tay bùn... đâu biết đến cuộc
sống tiện nghi nên chỉ một "nắm xôi" đôi khi cũng đủ để thỏa mãn. Họ
đâu biết là nếu nước có dân chủ thực sự, họ sẽ tận hưởng được nhiều cái sung
sướng như thế nào.
Trước tiên là lá phiếu của họ có thể quyết định đến các ông tai to mặt lớn mà
họ vẫn nghĩ là đang nắm quyền sinh sát vận mệnh của họ. Nếu như dân các nước
phát triển bằng mọi cách phải gởi cho được lá phiếu mình đi thì người Việt lại
mang tư tưởng: "Không có mợ, chợ vẫn đông", việc mình có hay không
tham gia bầu cử cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sinh mệnh đất nước.
Dân chủ sẽ thúc đẩy kinh tế tạo ra thặng dư khiến phúc lợi xã hội lớn. Con cái họ
đến trường sẽ được thầy cô giáo dục chu đáo. Vào bệnh viện, các bác sĩ sẽ săn
đón, lễ phép chứ không đụng một chút là chửi như tát nước vào mặt. Ra đường gặp
anh CA cũng được chào hỏi, thưa gửi đàng hoàng chứ không phải là thái độ hách
dịch, lỗ mãng... Về già họ cũng sẽ được chăm lo đầy đủ về vật chất, sức khỏe
chứ không phải bị bỏ mặc cho đến ngày ra nghĩa trang hoặc lò thiêu.
Quyền con người là một trong những quyền căn bản được phổ cập toàn thế giới
nhưng rất ít người Việt hiểu và biết bảo vệ quyền của mình. Rốt cuộc thì không
chỉ người lao động mà ngay cả giới trí thức vẫn bị các cơ quan công quyền chèn
ép. Thế nhưng họ vẫn thờ ơ với các vụ việc vi phạm nhân quyền như CA đánh chết
dân, tòa án xử oan người vô tội...Bởi họ nghĩ đơn thuần rằng những việc ấy còn
lâu mới liên quan đến họ. Vậy nên có một nhà báo nữ than vãn rằng, viết về nhân
quyền rất mất công nhưng lượng người đọc rất ít. Phần đông vẫn nghĩ rằng đó là
một vấn đề xa xôi chẳng thiết thân chút nào. Chỉ đến khi ngay chính bản thân
mình hoặc gia đình mình bị vi phạm trầm trọng họ mới kêu cứu và gặp phải sự ghẻ
lạnh của dư luận lúc đó mới thấm thía sự vô tình của mình.
Người Việt hải ngoại quan tâm đến các vấn đề chính trị trong nước không phải
như ý kiến thô thiển của một số dư luận viên thường bôi nhọ:"mong muốn một
ngày về nước cai trị trên đầu trên cổ người dân". Nó đơn thuần cũng giống
như người dân Bắc Triều Tiên sống ở nước ngoài thấy cái cách của Kim Jong Un
trị nước mà tức mình không thể không lên tiếng. Họ hoàn toàn không có ý định
chấp chính và cũng không vì tương lai của các thế hệ mai sau của mình. Họ chỉ
đơn giản là "Người trong một nước phải thương nhau cùng".
Chỉ có người Việt ở nước ngoài mới thấy rõ "nhà dột từ nóc như thế
nào" bởi vì họ đang sống trong những nóc nhà vững chãi. Do vậy những bài
viết của họ trên FB không phải vì những tham vọng chính trị và cũng chẳng phải
vì họ quá rảnh. Mỗi bài viết thường lấy đi rất nhiều thời gian quý báu của họ
mà thời gian ở các nước công nghiệp luôn luôn được đong đếm bằng tiền. Thế
nhưng họ vẫn viết vẫn nói, những bài viết đôi lúc thấm đẫm nước mắt. Chỉ vì họ
không muốn đồng bào mình mãi mãi làm kiếp con lừa.
Ấy vậy mà họ vẫn nhận được cái thái độ nghi kỵ từ chính bạn bè mình trong nước.
Nhiều người vẫn luôn quan niệm"Gặp thời thế, thế thời phải thế" để
biện hộ cho thái độ "ngậm miệng ăn tiền". Không những thế họ còn lên
tiếng công kích những người có tiếng nói phản biện mạnh mẽ. Mặc dù những tiếng
nói ấy có tác động rất tích cực vào chuyển biến xã hội mà ngay chính họ cũng được
hưởng lợi. Dù không nói ra nhưng thâm tâm mình hơi buồn với loại người này. Bởi
vì nhiều khi vì sự an toàn bản thân, một cái like trên FB cũng chẳng dám click
vào tức là họ đã đẩy sự nguy hiểm cho người khác, đẩy người khác vào chốn lao
tù. Trong khi với nhận thức của một kẻ có học họ không thể không biết nguồn gốc
của các vấn đề xã hội phát xuất từ đâu.
Như vậy, chừng nào người Việt vẫn sợ chính trị, vẫn chưa biết quyền của mình
thì chừng đó họ vẫn còn bị đè đầu, cưỡi cổ, lá phiếu của họ vẫn chẳng hơn gì
một tấm giấy đi vệ sinh. Họ vẫn để những ông nghị như Hoàng Hữu Phước làm đại
diện cho họ, vẫn để những bà bộ trưởng như Nguyễn Thị Kim Tiến nắm trong tay
vấn đề sức khỏe của họ. Cũng chỉ vì họ chưa biết rằng ngòi bút đôi khi sắc hơn
lưỡi kiếm. Và mọi chính thể độc tài đều rất sợ tiếng nói chính trị của người
dân. Không ai có thể cởi trói cho mình bằng chính mình. Nhưng suy cho cùng
không phải ai cũng hiểu được điều này. Bởi nếu không thế nước đã chẳng phải HÈN
như bây giờ.
(Fb Hoài Linh Dương)
No comments:
Post a Comment