Vào lúc 23h ngày 11/10/1973, hai người đàn ông đột nhập vào đồn cảnh sát Pascagoula, một thị trấn nhỏ ở Mississippi, Mỹ. Họ thần sắc bấn loạn, nói chuyện không còn mạch lạc. Người lớn hơn còn lẩm bẩm một mình: Nước Mỹ, nước Mỹ sắp bị xâm lược hoàn toàn rồi!
Ai? Ai bạo gan đến mức
dám xâm lược nước Mỹ? Những kẻ xâm lược là ai? Cảnh sát ngay lập tức vây quanh.
Chúng tôi đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc!
Hai người đàn ông
nhanh chóng được dẫn vào một căn phòng nhỏ, nơi họ kể một câu chuyện kỳ quái về
việc bị bắt cóc bởi những sinh vật bất minh. Điều ly kỳ hơn nữa là cảnh sát
thực sự tin họ. Hai năm sau, viên cảnh sát đã tiếp đãi họ năm đó, Glen Ryder,
tự tin nói với phóng viên của tờ Washington Post rằng, hai người đàn ông này
khẳng định không nói dối.
Vậy họ rốt cuộc đã kể
câu chuyện gì, và làm thế nào họ thuyết phục được cảnh sát tin họ?
Trước tiên chúng ta
hãy xem họ bị bắt cóc như thế nào.
Hai người đàn ông này
là Charles Hickson, 42 tuổi và Calvin Parker, 18 tuổi. Cả hai người đều làm
việc tại các xưởng đóng tàu ở địa phương. Sau khi tan làm ngày hôm đó, họ đi
câu cá ở một xưởng đóng tàu bỏ hoang gần đó. Khoảng 9 giờ tối, hai người chợt
nghe thấy một âm thanh vù vù, hình như từ phía sau truyền tới. Thật kỳ lạ, ai
lại đến dã ngoại vào ban đêm ở nơi hoang vu như vậy?
Hai người khá bối rối
khi nhìn lại, họ bất ngờ nhìn thấy một thứ mà họ chưa từng thấy trước đây. Đầu
tiên có ánh sáng xanh. Sau đó thứ bay ra khỏi ánh sáng xanh là một quả bóng bầu
dục khổng lồ, có kích thước bằng một chiếc xe tải lớn, có mái vòm màu xám. Quả
bóng bầu dục bay cách họ khoảng 30 mét rồi bất động, lơ lửng ở cách mặt đất
chưa đầy một mét.
Đột nhiên, có ba tiểu
xám nhân cao khoảng 1,5 mét từ bên trong trôi ra, chúng trông rất xấu xí. Làn
da xám xịt đầy nếp nhăn, không có cổ, tai nhỏ, mũi nhỏ và nhọn, mắt và miệng
chỉ là những khe nhỏ. Các ngón tay của chúng giống càng cua, và các ngón chân
của chúng bị mất hoàn toàn. Hai chân nối liền với nhau giống như nàng tiên cá,
trông rất thô tháo, giống như chân voi.
Một trong những tiểu
xám nhân nhanh chóng lao về phía Parker, chạm vào người cậu. Parker nói rằng
cậu đã ngất đi vì sợ hãi quá mức. Phần còn lại của câu chuyện được kể bởi một
mình Hickson 42 tuổi.
Ông cho biết hai tiểu
xám nhân này đã nhanh chóng lao tới và tóm lấy ông, Ông phản kháng theo bản
năng. Hickson khi còn trẻ là một người lính, đã từng ra chiến trường, lại có võ
karate, hầu hết mọi người đều không thể là đối thủ của ông ấy. Tuy nhiên, khi
còn chưa kịp trở tay, ông chợt cảm thấy cánh tay trái đau nhói, sau đó toàn
thân tê dại và không thể cử động nổi. Hai tiểu xám nhân vác ông lên, đưa ông
vào phi hành cơ. Vừa bước vào, ông đã có cảm giác mất trọng lượng.
Bên trong phi hành cơ
rất sáng, nhưng không thể nhìn thấy đèn ở đâu. Hickson lơ lửng giữa không
trung, chỉ có nhãn cầu là có thể cử động. Lúc này, ông nhìn thấy một "con
mắt" có kích thước bằng quả bóng đá lơ lửng trên tường, chạy lên, xuống,
trái, phải không dừng trên cơ thể mình. Cảm giác như thể ông đang được quét qua
để kiểm tra thân thể. Sau khi quét xong, con mắt to lại biến mất vào trong
tường.
Một vài tiểu xám nhân
lặng lẽ ở bên cạnh ông. Hickson không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu hét lên:
Các người là ai, các người muốn làm gì? Những tiểu xám nhân dường như đang đáp
lại ông, nhưng đối với tai Hickson, đó chỉ là âm thanh vo ve, ông không thể
hiểu họ đang nói gì.
Hickson không nhớ
chuyện gì xảy ra sau đó. Khi ông tỉnh lại, "quả bóng bầu dục" đã biến
mất. Ông phát hiện bản thân đã trở lại bến tàu nhỏ nơi ông đang câu cá, nằm
trên mặt đất. Parker đứng cách đó không xa, ánh mắt đờ đẫn, như thể linh hồn đã
rời khỏi cơ thể. Hai người lảo đảo trở lại xe, thảo luận xem phải làm gì.
Hickson không ngừng uống rượu để xoa dịu cơn sốc, trong khi Parker ngồi một bên
và khóc.
Tại nước Mỹ, cơn sốt
UFO đã nóng lên kể từ vụ tai nạn tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh ở Roswell
vào năm 1947, thường có những báo cáo về UFO trên báo và tạp chí. Hickson bình
tĩnh lại, nghĩ nghĩ trong tâm, có lẽ mình đã gặp phải người ngoài hành tinh.
Sau đó tính sẽ báo cáo với quân đội. Tình cờ có một căn cứ không quân cách thị
trấn không xa, nên hai người gọi điện thoại đến đó, ai ngờ bên đó nói rằng hiện
tại chúng tôi không tiếp nhận những trường hợp như vậy, rồi cúp máy.
Hai người đều chết
lặng. Sau đó đi gặp một tòa báo. Không ngờ, người gác cổng tòa báo lại nói rằng
phải sáng mai phóng viên mới tới. Nếu có điều gì quan trọng, chúng ta sẽ nói về
nó vào ngày mai. Lúc đó đã gần 11 giờ đêm. Hai người đã đưa ra quyết định cuối
cùng là đến cơ quan công an để báo án. Sau đó mới bước vào cửa đồn cảnh sát.
Trắc nghiệm nói dối của đồn cảnh sát
Những người nghe họ kể
câu chuyện này trong căn phòng nhỏ ngày hôm đó là cảnh sát trưởng Fred Diamond
và sĩ quan Ryder. Hai người nghe xong liền nói, hai người hãy đợi ở đây một
lát, rồi họ đi ra ngoài.
Bấy giờ chỉ còn lại
Hickson và Parker trong phòng. Không có người ngoài nên hai người không tự chủ
mà trò chuyện về những gì vừa trải qua. Parker cho biết, anh bị liệt và không
thể cử động. Còn Hickson nói: "Tôi luôn biết họ là những người
đến từ thế giới khác... Tôi chưa bao giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra với
mình."
Nhưng điều họ không
ngờ tới là hai viên cảnh sát kia đã cố tình bỏ đi. Họ đã sử dụng một mẹo nhỏ.
Căn phòng nhỏ này là phòng thẩm vấn. Ở góc phòng có một cái máy nhỏ, một cuộn
băng đang lặng lẽ quay. Mọi điều Hickson và Parker nói với nhau đều được ghi
lại trong băng.
Sau khi tiễn cả hai đi
về vào đêm hôm đó, cảnh sát đã tụ tập xung quanh để nghe đoạn băng. Dựa trên
kinh nghiệm xử lý các vụ án nhiều năm, họ cảm thấy hai người đàn ông này không
hề nói dối. Bởi vì hai người bọn họ trông vô cùng sợ hãi, chắc chắn không thể
là giả vờ được. Nếu kỹ năng diễn xuất thực sự tốt như vậy, thì có lẽ hai vị này
đã đến Hollywood từ lâu thay vì làm công nhân ở thị trấn xa xôi này. Hơn nữa,
không có người ngoài nào cả, nên cuộc trò chuyện giữa hai người không có sơ hở
gì. Họ thậm chí còn kể chi tiết hơn về việc cửa đĩa bay mở ra như thế nào, và
những tiểu xám nhân đã đi xuống như thế nào. Nếu họ không thực sự trải qua điều
này, chỉ là bịa ra một câu chuyện, thì rất khó mà bịa ra được đến trình độ này.
Nhưng nếu điều này là
sự thật thì thật khủng khiếp. Nói không chừng có lẽ người ngoài hành tinh thực
sự muốn xâm nhập Trái Đất. Cảnh sát đã nhanh chóng báo cáo sự việc lên cấp
trên. Chỉ trong vài ngày, vụ người ngoài hành tinh bắt cóc người này đã gây chú
ý trên các tờ báo lớn, và lan truyền khắp thế giới. Đoạn băng này sau này trở
thành "bằng chứng thép" chứng minh án người ngoài hành tinh bắt cóc
này là một vụ án có thật.
Và thực sự có nhiều
hơn một "bằng chứng thép" như vậy. Năm 2018, nhà điều tra UFO người
Anh Philip Mantle nói rằng, ông đã tìm thấy một "bằng chứng thép"
khác. Đây là một báo cáo từ một nguồn có thẩm quyền.
Thêm một "bằng chứng thép"
Chưa đầy 36 giờ sau
khi xảy ra vụ bắt cóc, hai nhà chức trách trong cộng đồng nghiên cứu UFO của Mỹ
là tiến sĩ Allen Hynek từ quân đội và giáo sư James Harder từ Đại học
California đã lao vào điều tra.
Trong quá trình điều
tra, Hickson và Parker dễ dàng vượt qua các bài kiểm tra nói dối, trải qua thôi
miên và phối hợp trong các cuộc kiểm tra thể chất. Có lẽ vì cân nhắc quyền
riêng tư, hai cơ quan chức năng đã không công bố điều tra chi tiết cho công
chúng, nhưng cả hai cơ quan đều tuyên bố trong các cuộc họp báo sau đó, rằng họ
tin những gì hai nhân chứng mục sở thị nói.
Điều gì khiến cơ quan
chức năng khẳng định hai công nhân xưởng đóng tàu không nói dối? Nhiều năm sau,
Philip Mantle tìm thấy bằng chứng trong đống tài liệu cũ. Đây là báo cáo kết
quả khám sức khỏe năm đó. Báo cáo được viết bởi giáo sư Harder. Nó cho biết
Hickson có ba vết kim đâm trên cánh tay trái. Còn Parker thì bị thương ở lòng
bàn chân trái. Báo cáo cũng bao gồm một bộ ảnh về các vết thương.
Mantle cho biết những
bức ảnh này chưa bao giờ xuất hiện công khai trước công chúng, ngay cả Hickson
và Parker cũng không biết về sự tồn tại của tài liệu này. Điều này cũng làm
tăng thêm tính xác thực của vấn đề này. Vì Hickson cho biết ông bị đau ở cánh
tay khi trình báo vụ án, còn Parker cũng cho biết chân anh dường như bị bóp.
Những vết sẹo trên bức ảnh cũng xuất hiện ở những vị trí tương ứng.
Mantle cho biết ông đã
nghiên cứu đĩa bay trong nhiều thập kỷ, chưa bao giờ chứng kiến những vết
thương như vậy được ghi nhập bởi các chuyên gia. Vì vậy, biên bản này và những
bức ảnh này rất quý giá, có thể nói là một "bằng chứng thép".
Những nhân chứng khác
Tất nhiên, để mọi
người tin thì chỉ bằng chứng vật chất thôi chưa đủ, phải có nhân chứng. Bến tàu
nhỏ nơi họ đánh cá cách đường cái không xa. Vào lúc 21h tối, vẫn còn rất nhiều
xe ra vào. Một vật thể phát sáng lớn như vậy bay trên bầu trời, lẽ nào không ai
có thể nhìn thấy? Thật không may, vào năm đó, ngoại trừ Hickson và Parker,
không có người thứ ba nào đứng ra tiết lộ rằng họ đã nhìn thấy UFO vào ngày hôm
đó. Và điều này đã trở thành bằng chứng trong tay những người hoài nghi, những
người tin rằng vụ bắt cóc có thể là giả.
Tuy nhiên, tám năm
sau, vào năm 1981, một mục sư tên là Emmanuel P. Sigalas đã lên tiếng.
Sigalas truyền đạo vào
thứ Năm hàng tuần cho những người có thói quen uống rượu. Ngày 11 tháng 10 tình
cờ lại là thứ Năm, ông và một cảnh sát tên Raymond, và một cô gái trẻ lái xe đi
truyền đạo, đi theo đường cao tốc Nasu gần bến tàu. Đột nhiên họ nhận thấy có
một chiếc phi hành cơ hình trụ ở bên trái ô tô, dường như đang đi theo họ. Ban
đầu Sigalas không để ý vì nghĩ rằng đó là một chiếc trực thăng đang làm nhiệm
vụ từ một căn cứ không quân gần đó.
Tuy nhiên, chiếc máy
bay này đi theo họ một cách chậm rãi. Khi họ lái nhanh, nó bay nhanh. Khi họ
lái chậm, nó cũng bay chậm lại, nó tuyệt đối không vượt qua xe. Ai đang đùa họ?
Máy bay quân sự thường không xuất hiện như thế này để dọa bình dân bách tính
phải không?
Đúng lúc tâm lý họ
càng khẩn trương, thì phi hành cơ đột ngột rẽ vào một góc, và biến mất ngay lập
tức. Và hướng nó rẽ chính là bến tàu nhỏ nơi Hickson và Parker bị bắt cóc.
Sigalas cho biết trong
một cuộc phỏng vấn, rằng dù không biết đĩa bay này đến từ đâu, hay những sinh
vật đó là gì, nhưng ông tin những gì hai công nhân xưởng đóng tàu nói. Hơn nữa,
ông không phải là người duy nhất nhìn thấy đĩa bay. Trên xe còn có hai nhân
chứng, và họ đều là những người đáng tin cậy.
Sau đó, các nhân chứng
khác lần lượt bước ra, cho biết họ đã nhìn thấy chiếc đĩa bay này vào ngày hôm
đó. Điều này bao gồm một quân nhân đã nghỉ hưu, và một số cư dân gần đó.
Vào ngày 22 tháng 6
năm 2019, chính quyền thành phố địa phương đã dựng một tấm biển lịch sử tại bến
tàu nhỏ nơi xảy ra vụ bắt cóc, ghi lại chi tiết vụ việc. Có thể coi đây là sự
công nhận chính thức về vụ việc.
Đó là về vụ bắt cóc ở
Pascagoula, nhưng thực ra câu chuyện chưa kết thúc ở đây. Giống như nhiều vụ
bắt cóc của người ngoài hành tinh khác, câu chuyện có phần tiếp theo.
Câu chuyện tiếp theo – người ngoài hành tinh
trở lại thăm
Một ngày tháng 2 năm
1974, Hickson đang đi săn một mình trong rừng thì bất ngờ cảm nhận được một tin
nhắn được người ngoài hành tinh gửi đến bằng cảm ứng tâm linh. Họ nói: "Hãy nói
với mọi người rằng chúng tôi không có ý định làm hại bạn. Bạn là người được
chọn, không cần phải sợ hãi."
Vào tháng 5 năm đó,
một chiếc đĩa bay đã thực sự bám theo ô tô của ông, bay lơ lửng phía trên ô tô
của Hickson 50 mét. Bà vợ của Hickson sợ hãi đến mức bắt đầu la hét. May mắn
thay, lần này họ không mang Hickson đi, mà chỉ đi lượn quanh vài vòng rồi rời đi.
Sau đó, khi trả lời phỏng vấn, Hickson nói rằng có một vật giống như nốt ruồi
dưới mắt phải của ông, ông đã đến nhiều bệnh viện nhưng không tìm ra đó là gì.
Nhưng bản thân ông lại tin rằng đó là con chip được người ngoài hành tinh cấy
vào để theo dõi ông.
Và những gì xảy ra với
Parker thậm chí còn kỳ lạ hơn. Khi Hickson bị bắt cóc, anh kỳ thực đã không
hoàn toàn hôn mê, mà là bị trói vào đĩa bay, bị lột trần quần áo để kiểm tra
thân thể. Anh cảm thấy bị xúc phạm nên đã im lặng không nói về chuyện này sau đó.
Mười chín năm sau,
người ngoài hành tinh lại đến thăm anh. Anh được tiếp nhận bởi một người ngoài
hành tinh có vẻ là phụ nữ. Nữ ngoại tinh nhân này nói rằng, năm đó bắt cóc họ
là ba người máy. Cô ta mới là chân chính đến từ hành tinh khác.
Cô ta nói rằng họ và
con người Trái Đất có chung một vị Thần, mọi điều trong "Kinh Thánh"
giảng là thật. Hành tinh của họ đã bị hủy diệt, nên họ đến Trái Đất, muốn cùng
tồn tại với con người trên Trái Đất. Họ đã đến Trái Đất từ hàng chục triệu năm
trước. Lúc đó, con người trên Trái Đất đã kiến lập một nền văn minh phát triển
cao độ, xây dựng các kim tự tháp. Nhưng đạo đức của họ không còn tốt nữa. Sau
đó nền văn minh này đã bị tiêu hủy. Nền văn minh hiện nay trên Trái Đất cũng
đang trên bờ vực diệt vong. Vì vậy, họ muốn Parker quay trở lại, gửi một thông
điệp yêu cầu mọi người trên Trái Đất hãy trân trọng hành tinh của chính mình.
Hương Thảo biên dịch
--
No comments:
Post a Comment