Hôm nay đọc
một câu chuyện trên Net
Câu chuyện
hay về những củ Khoai Tây.
Câu chuyện kể
về ông Thầy trong lớp học.
Một hôm mang
vào lớp bịch khoai Tây.
Ông phân phát
cho học trò trong lớp.
Rồi bảo hãy
khắc lên những củ khoai.
Tên những kẻ
mà mình luôn ghét giận.
Mọi người
vui đua nhau khắc lên khoai.
Tan lớp học,
mỗi người năm bảy củ.
Thầy bảo là
giờ thì cứ mang về.
Ngay cả ngủ
cũng mang vào phòng ngủ.
Nhớ đi đâu
thì cũng phải mang theo.
Năm bảy bữa đã
thấy phiền quá sức.
Chín mười ngày
thì thấy quá sức phiền.
Cả lớp học bây
giờ không chịu nổi.
Cái mùi
khoai hư thối bốc xông lên.
Học trò nói
: Thưa Thầy không chịu nổi.
Cái mùi
khoai hư thối như thế nầy.
Thầy cho phép
chúng con quăng bỏ hết.
Cho đỡ phiền,
đỡ mệt, đỡ tanh hôi.
Thầy Giáo nói:
Ờ thôi thì quăng hết.
Để mọi người
được khỏe, hết tanh hôi.
Giản dị thế
nhưng đó là bài học.
Chúng ta cần
phải học ở trên đời.
Giản dị quá
nhưng ta có làm được.
Chỉ quăng đi
là tan hết ưu phiền.
Nhưng thực tế
có mấy người quăng được.
Cứ mang hoài
và cứ mãi ưu phiền.
Giản dị quá,
bạn ơi, là giản dị.
Bỏ xuống đi
những thù hận trong lòng.
Giữ thù hận
thì lòng nghe đau, nặng.
Giữ càng lâu
nó càng nặng trong lòng.
Có người giữ
mối thù sâu tựa bể.
Có người
mang thù hận mãi không nguôi.
Có thù hận
thực tình ghi khắc cốt.
Có hận thù mình
mang suốt cuộc đời.
Nhưng có thứ
hận thù nên hỉ xả.
Vì khắc ghi
chỉ làm khổ mình thôi.
Có mối hận mình
cũng nên quên nó.
Vì hận người
kết qủa thiệt mình thôi.
Như thí dụ
những củ khoai mình thấy.
Mang bên mình
thù hận chỉ tanh hôi.
Muốn được tốt,
thân tâm mình trong sạch.
Thì nên quên,
nên bỏ hận thù người.
Thay mối hận
bằng tình thương từ ái.
Vì con người
ai tránh khỏi làm sai.
Người làm quấy
nhưng mà ta cũng vậy.
Cũng nhiều
khi ta làm quấy, làm sai.
Khi làm quấy,
ta mong người tha thứ.
Thì người
sai ta cũng phải thứ tha.
Miễn là quấy
nhưng không là quá đáng.
Miễn là sai
nhưng có thể thứ tha.
Trừ những cái
trái sai nghiêm trọng quá.
Có nhân từ
thì cũng có trừ ra.
Có kẻ ác mà
quyết tâm không đổi.
Thì kẻ nầy
ta không thể thứ tha.
Có kẻ ác đã
làm nên trọng tội.
Thì phải trừ
không có thể dung tha.
Như Pôn Pốt,
kẻ điên khùng diệt chủng.
Thì làm sao
mà có thể thứ tha.
Trong lịch sử
bao kẻ khùng điên loạn.
Như Hitler đã
giết biết bao người.
Không trừ khử
quyết là không thể được.
Giết Hitler
là cứu vạn muôn người.
Quên thù hận
nhưng cũng cần điều kiện.
Thù hận gì,
thù hận đó ra sao.
Trước kẻ ác
mà khoanh tay chịu chết.
Và thứ tha
thì không đúng chút nào.
Nói tóm lại,
Bạn ơi, bài học hận.
Ta học hoài
nhưng bài học vẫn còn.
Có nỗi giận
ta từ bi hỉ xả.
Có nỗi thù
ta ngậm mãi không mòn.
THÁI NAMTRÂN
No comments:
Post a Comment