Phần lớn các
bạn già đều than thở.
Than nhức đầu,
than sổ mũi, đau lưng.
Than nhức mõi,
than áp huyết lên hay xuống.
Than Tiểu đường,
than máu mỡ, lung tung..
Than độ nầy,
tai mắt, mũi lem nhem.
Mắt đã thêm
độ cận lại thêm cườm.
Tai đã lãng
không còn nghe rõ nữa.
Mấy ngón
tay, khớp nhức, khớp thì sưng.
Ngoài xã hội
không còn nhiều bè bạn.
Người đi xa,
người chỉ thích nằm nhà.
Người lơ đãng
chuyện bạn bè tâm sự.
Người qui điền
chăm sóc mấy cây hoa.
Trong gia đạo,
mấy đứa con tứ tán.
Đứa có chồng,
đứa có vợ, ra riêng.
Nhà lớn quá
vợ chồng già cô độc.
Hút bụi thôi
cũng thấy mệt, thấy phiền.
Ăn với uống
cả ngày ăn một món.
Sáng trưa
chiều chỉ một món mà thôi.
Sáng ăn cháo,
chiều trưa cơm một chén.
Ăn qua ngày,
qua bữa vậy mà thôi.
Nghe thảm quá,
Bạn ơi, nghe thảm quá.
Chuyện người
già đâu đến nỗi thê lương.
Đừng than nữa
mà hãy vui vẻ sống.
Ở ngoài kia
vẫn còn có hoa hồng.
Cũng có thể
Bạn trồng mai Tứ Qúi.
Để bốn mùa
Mai nở ở ngoài sân.
Nếu gần Tết,
Bạn có thể trồng Vạn Thọ.
Và mùa Đông
bạn có thể ngắm Hoa Lan.
Và bè bạn, bạn
ơi, đừng đóng cửa.
Ở ngoài kia
còn có lắm người già.
60 tuổi Bạn
nên gia nhập Hội.
Ở Springvale
Bạn có Hội VASA.
Bạn đến Hội
có nhiều trò vui lắm.
Mỗi Thứ Tư bạn
đến hát ca chơi.
Già ca hát
không có gì kỳ cả.
Hát ca nhiều
Bạn sẽ chậm lâu già.
Không ca hát
vẫn còn nhiều thứ chuyện.
Bạn đến chơi
và Bạn kết Bạn Già.
Năm bảy chục
vẫn còn người nhảy nhót.
Chuyện vui
chơi đâu luận trẻ hay già !
Còn du ngoạn,
xa gần đều có cả.
Ở nhà chi
cho nó thấy chán buồn.
Mình đi đứng
mỗi ngày cho tráng kiện.
Muốn mạnh lành
thì phải ráng đi luôn.
Sợ tốn kém,
bạn ơi ! Đừng sợ tốn.
Còn bao nhiêu
ngày tháng ở trên đời.
Mà sợ tốn để
dành tiền tiết kiệm.
Bạn chết rồi
tiền bạc để cho ai.
Ở nước Úc Bạn
để dành vô ích.
Cháu con mình
nó biết tự mưu sinh.
Nhỏ đi học lớn
lên đi làm việc.
Nó sẽ giàu
không trông đợi ở mình.
Nên thoải mái
tiêu hết tiền đi Bạn.
Hết tiền rồi
không đi nữa chẳng sao.
Muốn đi tiếp
thì mình xin con cháu.
Con cháu mình
xin nó cũng không sao.
Nếu nó khá
thì cứ xin tiền nó.
Không sao đâu,
là mình giúp nó mà.
Mình giúp nó
giữ chút gì văn hoá.
Người Việt Nam
là hiếu thảo Mẹ Cha.
Con hiếu thảo
là mình vui phút cuối.
Con cho tiền
để Cha Mẹ đi chơi.
Khi mình chết
không cần lo giỗ quảy !
Mình chết rồi
chúng không giận Gia tài.
Nói chuyện
chết, bạn ơi ! Đừng sợ hải.
Có ai mà sống
mãi ở trên đời.
Sống già quá,
tóc răng đều rụng hết.
Thà là đi vậy
mà khỏe ru thôi.
Nói tóm lại,
Bạn ơi ! đừng lo lắng.
Hãy vui đi,
tất cả những gì vui.
Chuyện quá
khứ dở hay đều quên hết.
Chuyện tương
lai, ai biết, hãy đùa vui.
THÁI TẤN TRUYỀN
No comments:
Post a Comment