Tôi và anh quen nhau tại Kiev. Chúng tôi lấy nhau và sinh được hai đứa con tuyệt vời – con trai Andrei và con gái Maia. Lúc đầu, mẹ tôi phản đối kịch liệt quyết định lấy chồng của tôi. Thứ nhất, vì chồng tôi – Hà – là người Việt Nam bán hàng ngoài chợ. Thứ hai, vì anh hơn tôi đến 16 tuổi đời.
Nhưng
mặc cho những linh cảm của mẹ, chúng tôi đã cùng chung sống với nhau suốt 8 năm
trời hòa hợp và hạnh phúc. Hầu như chúng tôi chưa bao giờ có những bất đồng
lớn. Chồng tôi rất yêu lũ trẻ và sẵn sàng giúp tôi làm mọi việc trong nhà, từ
nấu nướng đến dọn dẹp nhà cửa. Cuộc sống tưởng đâu cứ mãi như vậy. Cho đến một
ngày, Hà nhận được tin bố ốm nặng, có thể không qua khỏi. Anh lập tức bay về
Việt Nam.
Một
thời gian sau, anh gọi điện sang và bảo mẹ con tôi sang Việt Nam với anh. Thực
tâm tôi không muốn đi cho lắm, vì đường xa mà hai con còn nhỏ – con trai tôi
sáu tuổi, còn con gái mới có một năm bốn tháng. Nhưng Hà thúc giục tôi rất
nhiều và nói chỉ ở Việt Nam vài tháng là cùng. Chủ yếu là anh muốn giới thiệu
mẹ con tôi với gia đình, họ hàng bên nội. Thế là tôi quyết định lên đường, mang
theo hai con mà lòng không hề nghĩ có những gì đang chờ đợi mình ở phía trước.
Ấn
tượng về làng quê Việt Nam
Mẹ
con tôi sang Việt Nam khi bố chồng tôi đã mồ yên mả đẹp. Ngày đầu ở nhà chồng,
chúng tôi đã đưa hai con đi thăm mộ ông nội. Nghĩa địa nằm ngay gần nhà, nhưng
thực sự mà nói, nó khác xa với hình ảnh quen thuộc của những nghĩa trang ở
Ucraina.
Quê
chồng tôi là một ngôi làng gồm khoảng 400 nóc nhà, nằm không xa thủ đô Hà Nội.
Tuy nhiên, ở đó không hề có đường ống khí đốt. Mọi người chủ yếu nấu thức ăn
bằng bếp rạ. Chỉ có một số gia đình khá giả mới dám nấu ăn bằng bình gas, có
lẽ sau năm 2000 vì đó là một điều xa xỉ đối với những người nông dân.
Dân
làng nghèo đến nỗi, khi ai đó mua sắm bất kỳ vật gì cũng đều trở thành sự kiện
của cả làng. Làng mạc ở Việt Nam cũng có nhiều điểm giống với làng quê ở
Ucraina, chỉ có điều đường xá không trải nhựa, mà đổ bằng bê tông. Có lẽ bê
tông chịu nóng tốt hơn so với nhựa đường. Xung quanh mỗi ngôi nhà đều có rãnh
thoát nước. Lúc đầu, tôi không hiểu tại sao phải làm như vậy.
Sau
đó, tôi đã hiểu – vì vào mùa mưa, dù có rãnh thoát nước nhưng nhiều lúc vẫn
phải lội nước đến tận đầu gối! Khó chịu nhất là áo quần giặt xong phơi cả tuần
cũng chẳng chịu khô cho.
Ngày
thứ hai ở
nhà chồng, Hà đột ngột tuyên bố rằng chúng tôi sẽ ở lại Việt Nam vĩnh
viễn. Hành động của anh làm tôi hết sức ngỡ ngàng, vì anh đã tự quyết định
mà không hề bàn với tôi lấy một tiếng. Tôi không thể ngờ rằng người chồng đã
từng chung sống suốt tám năm trời lại có thể xử sự với tôi như vậy! Ở Việt Nam,
anh đã trở thành một con người khác hẳn: anh hầu như không âu yếm, chuyện trò
với tôi bao giờ, và thường tự quyết định mọi việc, kể cả những việc có liên
quan trực tiếp đến tôi và các con.
Dù
rất buồn trước sự thay đổi của Hà, nhưng trong một giai đoạn nào đó, tôi đã
buộc mình phải chấp nhận điều đó... Vì dù không muốn, tôi cũng chẳng có con
đường nào khác, tiền quay về cũng không có luôn. Nhưng dù sao, trong thâm tâm
tôi vẫn luôn hy vọng sẽ thuyết phục được chồng cho mẹ con tôi trở lại Ucraina.
Thật
ra, không thể nói là mọi người đối xử không tốt với tôi, nhưng có quá nhiều
khác biệt trong cách sống của người Việt Nam và người Ucraina. Chẳng hạn, tôi
không thể hiểu tại sao người Việt Nam có thể sống được mà không cần đến các sản
phẩm sữa? Bò ở Việt Nam nuôi chỉ để lấy thịt, vì vậy thậm chí mọi người chẳng
hề có khái niệm về bơ, sữa hay phó mát gì cả.
Con
gái Maia của tôi vẫn quen ăn cháo sữa, vì vậy tôi đã phải mua sữa đặc có đường,
có lúc cả sữa đậu nành, để nấu cháo cho con. Mẹ chồng tôi không thể hiểu nổi
khi thấy tôi cho sữa vào cháo. Có lẽ đối với họ, đó là một món ăn hổ lốn đáng
sợ?!
Còn
với tôi, có lẽ đáng sợ nhất là nhà trẻ ở quê chồng. Lịch làm việc ở đó đã rất
đặc biệt: sáng 5 giờ đưa trẻ con đến (trước khi đến phải cho ăn sáng ở nhà),
đến 10 giờ phải đón về cho ngủ trưa ở nhà! Các lớp được phân chia không theo
lứa tuổi, mà theo nguyên tắc "ai đăng ký trước vào trước". Vì vậy
trong một lớp có thể có cả trẻ sơ sinh mới mấy tháng trời, cùng những cháu đã
5-6 tuổi. Cửa sổ các phòng không đóng bao giờ, cánh cửa ra vào cũng không có
luôn. Trẻ nhỏ nằm trên chiếu trải dưới nền nhà, còn lũ lớn hơn thì chạy lăng quăng
xung quanh. Nói chung, có người trông hộ trẻ con để bố mẹ đi làm đồng là tốt
lắm rồi!
Thời
gian đầu, mọi người định dạy tôi làm ruộng, nhưng tôi phải thú thật là chẳng hề
có khái niệm gì về công việc đó cả. Tôi cũng đã từng cùng mọi người trong gia
đình nhà chồng lội ruộng cấy lúa, nhưng đến khi biết rằng dưới làn nước bùn đỏ
quạch đó còn có cả những con rắn nữa, thì tôi phát hoảng.
Mọi
người thông cảm, không bắt tôi lội ruộng nữa, mà bảo tôi học sử dụng máy tuốt
lúa. Nhưng tôi làm chẳng ra hồn, khiến cho mọi người phát chán. Nhiều người
trong gia đình, họ hàng nhà chồng tôi tỏ rõ vẻ thất vọng vì sự lóng ngóng trong
công việc đồng áng của tôi.
Bù
lại thì sự hiện diện của tôi cũng phần nào làm phong phú thêm đời sống dân
làng. Nhất là trong công việc bếp núc. Người Việt Nam chỉ quen ăn khoai tây nấu
canh, vì vậy, mọi người rất ngạc nhiên trước món khoai tây nghiền do tôi làm
ra, khi nếm thử ai cũng khen ngon. Món bánh xèo truyền thống của người Ucraina
cũng được đón nhận nhiệt tình (mọi người gọi đó là món bánh mì ngọt).
Tôi
đã dạy cho mọi người làm một số món ăn như món bít tết và thịt băm viên. Món
bánh xèo nhân xoài do tôi "sáng tạo" ra thật sự ngon miệng và hợp
khẩu vị nên ai cũng thích.
Ước
muốn trở về
Hà
tìm được việc làm ở Hà Nội. Anh bỗng dưng sinh ra nghiện cờ bạc, bao nhiêu tiền
làm ra đều nướng hết vào trò chơi đỏ đen. Hồi ở Ucraina, tôi chưa bao giờ thấy
anh như vậy. Mẹ chồng tôi không biết về điều này, nên sinh ra nghi ngờ tôi giữ
hết tiền lương của anh. Từ sự nghi ngờ đó, bà bắt đầu soi mói tôi từng li từng
tí – từ việc tôi mua gói băng vệ sinh, cho đến cái kẹo cho trẻ con, đều bị bà
để ý và cự nự vì tốn tiền vô ích. Càng ngày, cuộc sống càng trở nên tồi tệ đến
mức ngột ngạt.
Con
trai của tôi dù mới 6 tuổi đầu, nhưng đã phần nào hiểu được những gì đang diễn
ra xung quanh, có lần nó bảo mẹ dành tiền để về Ucraina. Tôi chỉ còn biết thở
dài thương con, vì vé máy bay quay về cho ba mẹ con ít nhất cũng phải hai nghìn
đô la, trong khi trong tay tôi không có nổi lấy một trăm! Andrei hứa sẽ giúp
tôi kiếm tiền. Những ngày sau đó, con trai tôi đã tự động làm mọi cách, từ câu
cá, hái quả mang đi bán, cho đến thu nhặt vỏ chai... để mong kiếm được chút
tiền đưa về cho mẹ.
Tôi
không có đủ can đảm để tâm sự thật hoàn cảnh của mình với mẹ tôi. Nhưng có một
lần, khi đã không thể chịu nổi, tôi viết một bức thư cho bạn gái ở Ucraina, và
cô bạn Tania đã kể lại mọi việc cho mẹ tôi. Người nhà và bạn bè tôi bắt đầu tìm
mọi biện pháp để giúp mẹ con tôi trở về, thậm chí đã nhờ Bộ Ngoại giao can
thiệp qua Đại sứ quán Việt Nam ở Kiev.
Vào
một ngày, có một người công an đến nhà và nói có thông tin cần kiểm tra. Tất
nhiên, anh ta không nói được tiếng Nga, còn tôi thì chưa đủ vốn tiếng Việt để
giải thích cặn kẽ mọi việc. Chồng tôi đã lợi dụng ngay tình thế đó để nói tất
cả những gì có lợi cho bản thân anh ta.
Một
lần, tôi đã quyết định bỏ trốn. Mang theo hai con cùng một số quần áo, tôi bỏ
chạy khỏi nhà mà chẳng biết sẽ đi đâu. Cuối cùng thì chồng tôi đuổi kịp và đưa
ba mẹ con lên xe tắc xi. Đến trung tâm Hà Nội, anh ta cho mẹ con tôi xuống xe
và bảo: đấy, muốn đi đâu thì cứ đi! Giữa lúc bơ vơ, tôi gặp một người đàn ông
tốt bụng, sau khi hỏi han tình cảnh, biết tôi là người Ucraina (người dân Việt
Nam rất quý những người từ các nước thuộc Liên Xô cũ), đã cho ba mẹ con
tôi ăn và đưa đến đồn công an trình báo.
Chồng
tôi buộc phải đến đón chúng tôi về, kèm theo lời cảnh cáo của chính quyền: sẽ
không để yên, nếu còn xảy ra sự việc tương tự. Sau lần đó, Hà không chỉ lạnh
nhạt với tôi, mà cả với các con cũng vậy. Có lúc, cả nhà ăn cơm mà chẳng gọi mẹ
con tôi.. Một người chị em của chồng tôi thấy vậy, thương chúng tôi nên đã mang
đồ ăn đến cho chúng tôi ăn.
Cuối
cùng thì dịp may cũng đến. Ông trưởng phòng lãnh sự Đại sứ quán Ucraina tại
Việt Nam đã đến tận nhà thăm mẹ con tôi. Được dịp, tôi đã kể hết với ông về
tình cảnh của mình, kể cả việc bị đay nghiến vì mua một tuýp kem đánh răng mới,
cả việc mẹ chồng tôi giấu kỹ bột giặt, chỉ cấp cho tôi mỗi lần một thìa con!
Đến giờ, tôi đã quên mất họ tên của ông, nhưng luôn nghĩ đến ông với lòng kính
trọng và biết ơn đặc biệt, vì ông đã quan tâm rất nhiều đến chúng tôi.
Ông
nói, Đại sứ quán hiện không có tiền để giúp mẹ con tôi, nhưng hứa sẽ giúp
đỡ bằng mọi cách. Lần sau đến, ông mang cho chúng tôi rất nhiều thứ, từ bột
giặt cho tôi, chiếc xe đạp cho con trai tôi, đến các loại đồ chơi, bánh kẹo,
nước ngọt... Thậm chí ông còn cho tôi tiền nữa. Chỉ có điều, sau khi ông về,
tôi lại cảm thấy cay đắng hơn bao giờ hết – tôi không phải là một đứa ăn mày,
vậy mà đã phải ngửa tay nhận của một người không quen biết từ gói bột giặt trở
đi...
Ông
trưởng phòng lãnh sự đã tổ chức một chiến dịch vận động quyên góp tiền trong
cộng đồng người Ucraina đang có mặt ở Việt Nam để giúp đỡ ba mẹ con chúng tôi.
Ở Kiev, gia đình tôi cũng tìm mọi cách để dồn tiền gửi sang cho tôi. Cuối cùng,
nhờ sự giúp đỡ của mọi người, chúng tôi đã có đủ tiền để mua vé máy bay về
Ucraina.
Gia
đình chồng tôi tỏ ra khá hờ hững với việc mẹ con chúng tôi quay về. Có thể, họ
thậm chí đã vui mừng vì thoát được một cô con dâu vô dụng như tôi. Tôi đã trở
về Ucraina sau 11 tháng trời sống ở Việt Nam như vậy đó.
Tôi
và con trai Andrei bay về Kiev, còn con gái Maia phải để lại cho chồng nuôi
theo quyết định của tòa. Điều đó làm cho tôi day dứt khôn nguôi. Thậm chí, tôi
không biết có khi nào được gặp lại con gái bé bỏng của mình không nữa...
Sự
dằn vặt đeo đuổi tôi suốt ba năm trời. Tôi biết, gia đình chồng tôi sẽ không
ngược đãi cháu, nhưng dù sao con sống xa mẹ cũng là một điều bất hạnh.
Cuộc
trở về của Maia
Một
lần, Hà gọi điện cho tôi. Anh ta báo tin sắp cưới vợ mới, và vợ sắp cưới của
anh ta đang mang thai. Anh ta nói cho phép tôi đón Maia về, nhưng với điều
kiện: phải đưa cho anh ta 3 ngàn đô la! Mặc dù đã từ lâu tôi không còn chút
tình cảm nào đối với người đàn ông này nữa, nhưng vẫn hết sức bất ngờ, vì không
bao giờ nghĩ anh ta có thể trở nên ích kỷ đến như vậy.
Thế
là tôi lại phải đi xin tiền khắp họ hàng, bạn bè một lần nữa. Mỗi người cho tôi
từng nào có thể cho được, nhưng gia đình tôi thuộc dạng nhà nghèo, nên cũng
chẳng có người quen nào giàu có cả. Kết quả là tôi chỉ có đủ tiền để mua
vé máy bay đi và về. Tuy nhiên, tôi không hề tiết lộ với Hà điều này, mà vẫn
hứa là sẽ nộp đủ 3 ngàn đô la như anh ta đòi hỏi.
...Khi
tôi vừa bước vào nhà, mẹ chồng tôi gần như đổ gục xuống chân tôi mà xin lỗi.
Nước mắt bà chảy lả chả trên khuôn mặt già nua. Sau khi tôi rời Việt
Nam, bà đã hiểu ra rằng người có lỗi không phải là tôi, mà là Hà. Người con dâu
mới không giúp gì được mẹ chồng, thậm chí bà còn phải san sẻ cả số tiền lương
hưu ít ỏi của mình cho con trai và con dâu. Mọi việc trong nhà bà vẫn phải tự
mình làm hết, mặc dù đã gần 90 tuổi. Mẹ chồng tôi hiểu rằng giữa chúng tôi và
bà chỉ có những khác biệt về văn hóa.
Giá
như không có sự thay đổi của chồng tôi, biết đâu tôi và bà đã trở thành những
người thân thật sự trong cùng một nhà, như trong những gia đình bình thường
khác?
Hà,
chồng tôi, tất nhiên chỉ quan tâm đến tiền. Tôi buộc phải nói dối rằng không
tin tưởng vào sự trung thực của anh ta, nên sẽ chỉ giao tiền ở sân bay, khi đã
chắc chắn một trăm phần trăm là con gái tôi sẽ cùng tôi quay về Ucraina.
Đến
ngày lên đường. Trong xe tắc xi ra sân bay, chồng tôi lại hỏi tiền. Tôi lại hứa
sẽ đưa tiền cho anh ta khi tới sân bay. Đến khi hai mẹ con tôi đã qua
cửa kiểm soát an ninh, Hà còn gọi với theo: «Lena, thế tiền đâu?» Tôi quay
lại và... vẫy tay chào từ biệt!
Bây
giờ tôi đã thực sự hạnh phúc bên hai đứa con mình. Andrei rất ham bóng đá. Còn
Maia đã quen với nhà trẻ mới và dần dần học lại tiếng mẹ đẻ. Chẳng mấy người
biết rằng tôi đã từng trải qua một cuộc hôn nhân đặc biệt như vậy.
No comments:
Post a Comment