Friday 29 July 2016

Tình nghiã vợ chồng



Ca dao tục ngữ: “Đạo vợ chồng khó lắm.
Không như ong bướm đậu rồi lại bay.”
Đạo Vợ Chồng phải tính chuyện bền vững.
Không phải chuyện đầu hôm với sớm mai.

Nhưng muốn lâu bền phải có điều kiện.
Không dễ cùng nhau chung sống lâu dài.
Vợ chồng nếu có nhiều điểm khác biệt.
Thì hôn nhân rất khó được lâu dài.

Có những khác biệt rất khó hòa giải.
Khác biệt Tôn Giáo rất khó giảng hòa.
Thế giới có nhiều tôn giáo khác biệt.
Hai nhánh cùng một Đạo cũng khó hòa.

Khác biệt văn hoá cũng khó hòa giải.
Văn hoá Đông Tây rất là khác nhau.
Khác biệt sắc tộc cũng khó hòa giải.
Phong tục Đông Tây cũng là khác nhau.

Mà ngay cả khi cùng chung văn hóa.
Ngay cả khi cùng chung một màu da.
Ngay cả khi từng cùng chung hoạn nạn.
Cũng khó cùng nhau mãi thuận hòa.

Thương lấy nhau từ lúc còn son trẻ.
Nhưng với thời gian Tình cũng phải phai.
Nhan sắc cũng phai cùng năm tháng.
Còn lại cái gì chung của cả hai.

Con cái cũng không còn chung ở nữa.
Nam Nữ ngày càng thêm tách rõ hai.
Ông thích chuyện nầy, bà thích khác.
Ít có chuyện gì vừa ý được cả hai.

Nam Nữ muôn đời là khác biệt.
Làm sao  Nam Nữ giống như nhau.
Điểm chung là điểm “Cùng hạnh phúc”.
Vì điểm chung nầy phải  nhịn nhau.

Hạnh phúc là phải thương yêu người khác.
Hạnh phúc là phải nói tới Hy Sinh.
Hy Sinh là phải luôn luôn vì người khác.
Thương yêu là không chỉ có vì mình.

Tình người già không như Tình lúc trẻ.
Không yêu mắt biếc mà yêu mắt già.
Không yêu tóc uốn mà yêu tóc bạc.
Không đòi dáng dấp , hay là làn da.

Tình đã lão khi không còn trẻ nữa.
Thì chỉ cần là chăm sóc cho nhau.
Một tách nước, một chén trà cũng qúi.
Một chén cơm, một viên thuốc cho nhau.

Một lời nói, một nụ cười cũng qúi.
Một cái khăn, một cái áo, là Tình.
Có chồng vợ trong tuổi già là qúi.
Không cô đơn khi già yếu : là Tình.

Khi chồng ngủ thì Vợ đi khe khẽ.
Khi Vợ buồn thì Chồng kể chuyện nghe.
Khi Chồng đói thì vợ lo cơm nước.
Khi vợ đau, Chồng chăm sóc, vỗ về.

Những cái đó gọi chung là Tình Nghiã.
Vợ chồng già còn được sống cùng nhau.
Đó là Phước không nên đòi gì nữa.
Đó là Duyên, không còn ước mong cầu.

Nếu Minh Triết thì cho là Hạnh Phúc.
Giác Ngộ thì đã thấy đó là may.
Không Minh Triết không bao giờ Hạnh Phúc.
Giác Ngộ thì May mắn cuộc đời nầy.

Đời Hạnh Phúc là ơn trên Thượng Đế.
Hạnh Phúc nhiều, Hạnh Phúc ít, tùy ta.
Có Hạnh Phúc thì cũng còn phải giữ.
Còn hay không Hạnh Phúc cũng tùy ta.

THÁI NAM TRÂN

No comments:

Post a Comment