Wednesday, 31 May 2017

Lùi Một Bước Trời Cao Biển Rộng



LÙI MỘT BƯỚC TRỜI CAO BIỂN RỘNG

Cám ơn Bạn đã gửi tôi quà tặng.
Quà đơn sơ nhưng ý nghiã rất nhiều.
Quà của bạn: một bức tranh Thư Pháp.
Chỉ hai câu nhưng lợi ích rất nhiều.

Câu Thư Pháp thật vô cùng ngắn gọn.
Nhưng ý thư thì phải nói rất hay.
Câu thứ nhất là nói về chữ NHẪN.
Đời sống ta rất cần chữ NHẪN nầy.

“NHẪN một chút, sóng yên biển lặng”.
Thật tuyệt vời, một chút NHẪN mà thôi.
Trời biển lặng là một điều rất khó.
Vậy mà ta chỉ cần Nhẫn chút thôi.

Là tuyệt quá, cho nên ta phải NHẪN.
Chuyện gia đình, chữ Nhẫn Nhịn hàng đầu.
Bao đổ vở chỉ vì không nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn rồi, nghịch ý cũng không sao.

Bạn Nhẫn Nhịn thì gia đình êm ấm.
Thì tại sao không nhẫn nhịn Bạn ơi.!
Ta nhịn vợ, nhịn chồng, là việc tốt.
Nhịn nhường nhau ích lợi lắm Bạn ơi !

Bạn thấy đúng, nhưng cuộc đời phức tạp.
Bạn thấy sai nhưng chưa chắc là sai.
Chuyện sai đúng thường khi là tương đối.
Nên chủ quan thì không chắc bạn ơi !

Câu thư đúng, những người thân Chồng Vợ.
Bạn tranh hơn thì có ích lợi gì ?
Không tranh cải là bạn người Minh Triết.
Biết nhường thua là bạn đã Từ Bi.

Nếu Giác Ngộ: Bạn thấy đời tương đối.
Nghiã là thua hay thắng cũng bằng không.
Chuyện gia đạo có khi thua là thắng.
Thắng thua chi trong đời sống Vợ Chồng.

Trong xã hội có khi là cũng vậy.
Thắng với thua, tranh cải với Bạn bè.
Cái kết quả là Bạn bè sanh hận.
Thì thắng thua, tranh cải, có ích chi ?

“Lùi một bước thì: Trời cao, Biển rộng”
Câu thơ nầy, ý nghiã quá là hay.
Bạn lùi bước mà gia đình êm ấm.
Thì tại sao mà Bạn lại không lùi ?!

Lùi một bước hay lùi  ba bốn bước.
Bạn cứ lùi cho gia đạo được vui.
Bạn tranh thắng mà gia đình sinh sự.
Thì Bạn ơi, tốt nhất hãy nên lui.

Có câu chuyện tôi nghe hoài vẫn nhớ.
Chuyện hai người tranh cải Khổng Minh.
Người nói Khổng Minh là Gia Cát Lượng.
Người hô Gia Cát Lượng khác Khổng Minh.

Nhờ phân xử bởi ông già thông thái.
Chuyện văn chương, lịch sử thảy đều rành.
Chuyện Tam Quốc ông thuộc lòng như cháo.
Nhờ ông phê ai nói trúng Khổng Minh.

Ông Lão nói chuyện nầy ta biết rõ.
Khổng Minh, Gia cát Lượng : là hai người.
Người thua cuộc rất lấy làm tức giận.
Rõ Khổng Minh, Gia Cát Lượng: một người.!

Theo hỏi mãi, ông lão già mới nói:
Ngươi biết rành Gia Cát Lượng là Khổng Minh.
Sao ngươi cải với người không hiểu biết.
Cải với người không biết là Vô Minh !

Là vậy đó, bạn ơi, đời thế đó.
Biết người sai, đừng tranh cải làm gì.
Khi Bạn thắng thì người ta oán hận.
Khi Bạn thua thì bạn chẳng mất gì !

Trong cuộc sống, nếu Bạn lùi một bước.
Trời sẽ cao, biển sẽ rộng mênh mông.
Câu thơ đẹp như là trời biển lớn.
Câu thơ nầy thật ý nghiã vô cùng.

Cám ơn Bạn, dù món quà nho nhỏ.
Tôi sẽ treo trang trọng ở trong nhà.
Tôi sẽ đọc mỗi ngày Kinh Nhật Tụng.
Nhẫn và Lui cho gia đạo Hảo Hoà.

THÁI TẤNTRUYỀN

Wednesday, 24 May 2017

Cha Mẹ - Con Cái ; Một Chặng Đường



Cha Mẹ - Con Cái: một chặng đường

Cám ơn Bạn đã gửi tôi bài Net.
Bài hôm nay là câu chuyện rất hay.
Câu chuyện của Cha Mẹ và Con Cái.
Chuyện rất xưa nhưng còn tiếp diễn hoài.

Khi Con trẻ, Mẹ yêu thương biết mấy.
Mẹ không rời khi Con trẻ trên tay.
Lo bú mớm, lo dỗ ru con ngủ.
Lo buổi chiều, lo buổi sáng sớm mai.

Rồi con trẻ thôi nôi thôi bú mớm.
Mẹ vẫn lo từng bước trẻ bước đi.
Rồi trẻ chạy Mẹ  lo con vấp té.
Mẹ lo nhiều, lo lắm chuyện quá đi.

Con đi học, Mẹ chăm lo sách vở.
Con học bài, Mẹ cũng học theo con.
Con học vẽ Mẹ cũng lo học vẽ.
Con đi đâu Mẹ trông ngóng mõi mòn.

Tính từng tháng, 31 ngày tháng đủ.
Mẹ lo con tròn đủ 31 ngày.
Là tháng thiếu nên bớt đi được một.
Bớt một ngày Mẹ lo bớt một ngày.

Rồi con lớn khôn hơn, mười mấy tuổi.
Mẹ vẫn lo từng buổi học đi về.
Lo buổi sáng, con đã ăn buổi sáng.
Lo buổi chiều, cơm sẵn đợi con về.

Con thi đậu, dù chỉ là Trung Học.
Mẹ cũng vui như con được làm quan.
Mẹ mừng rỡ khi con vào Đại Học.
-Ờ con tôi đã sắp được làm Quan. !

Rồi tốt nghiệp, Mẹ còn mừng hơn nữa.
Con ra trường, và có được việc làm.
Việc làm tốt, Mẹ vui mừng xiết kể.
Vẫn hằng đêm Mẹ cầu nguyện Quán Âm.

Một bước nữa, Mẹ không còn lo nữa.
Con lớn khôn và thành lập gia đình.
Con cưới vợ, có con, là mãn nguyện.
Mẹ hằng đêm vẫn cầu nguyện Thần Linh.

Rồi con muốn ra riêng bề gia thất.
Phải chìu thôi là ý muốn của con.
Mẹ vẫn muốn con ở cùng Cha Mẹ.
Nhưng làm sao, Cha Mẹ phải chìu Con.

Dù như vậy, Mẹ vẫn lo con trẻ.
Nó riêng tư, việc nhà cửa ra sao.
Cơm buổi sáng nó có ăn không nhỉ ?
Việc vệ sinh, bếp núc nó ra sao ?

Rồi một bữa tình cờ mà nghe được.
Đứa con Dâu tỏ ý không hài lòng.
Nó trách Mẹ sao mà nhiều chuyện quá.
Nó than phiền chuyện can thiệp Mẹ Chồng.

Nó chỉ muốn riêng tư gia đình nó.
Không muốn ai can thiệp chuyện đời tư.
Cha với Mẹ nên ở nhà Cha Mẹ.
Đừng tới hoài làm mất chuyện riêng tư !

Mẹ đau khổ, nhưng mà Cha tỉnh ngộ.
-Bà nó ơi ! Ta làm vậy đủ rồi !
Chim đủ cánh để nó bay khỏi tổ.
Bao năm trời lo chỉ tới đây thôi.

Giờ thôi hãy, ta vui phần dưỡng lão.
Mình hãy đi đến những chỗ nên đi.
Mình hãy đến những nơi minh cần đến.
Những lo toan, phiền muộn hãy quên đi.

Mẹ khen phải: ông nói nghe cũng phải.
Mình cả đời đã khổ nhọc vì Con.
Nó đã lớn, có gia đình con cái.
Mình đã già sao cứ phải vì con.

Sinh con cái mình đã làm bổn phận.
Phải dưỡng nuôi, mình cũng đã dưỡng nuôi.
Tình thương mến, mình cũng nhiều thương mến.
Nhưng Mẹ Cha- Con cái: chặn đường thôi.

Con đã lớn  là chim đầy đủ cánh.
Để nó bay, nó nhảy với cuộc đời.
Tuổi đã lớn, chuyện  mình là dưỡng lão.
Là hãy vui ngày tháng lão niên thôi.

THÁI TẤNTRUYỀN

Trả Lời Câu Hỏi Nhân Điện của Quý Trương



Trả Lời Câu Hỏi  Nhân Điện của Quý Trương:

Câu Hỏi: Thưa bác! Bác cho cháu hỏi!
Thứ nhất: Bài Thầy giảng là để cho học viên tìm lại chính mình, tìm được cái chân ngã của mình, khi đó tâm buông xả và được về zero. Bản thân cháu chưa đạt được zero. Bác giảng cho cháu rõ về điều này ạ!
 Thứ 2: Những công thức chữa bệnh, công thức... mà Thầy cho ở từng cấp lớp dễ đưa học viên lạc vào ham mê quyền năng, khả năng. Vậy, làm thế nào để gạt bỏ được ham muốn quyền năng, khả năng này? Cháu cảm ơn bác ạ!

1./- Trả lời: Câu hỏi thứ nhất về bản Ngã Zero- Bài Thầy Đáng giảng mỗi lúc một khác nhau, mỗi lớp học một khác nhau, mỗi căn cơ trình độ Học Viên khác nhau, không có bài giảng nào giống bài giảng nào, thậm chí không có câu trả lời nào giống câu trả lời nào, cho dù là cùng chung một câu hỏi, cho nên không thể nói là “bài thầy Đáng giảng để cho Học Viên tìm lại chính mình, tìm được cái chân ngã của mình, không có chuyện tâm buông xả và được về Zero” không có những điều nầy.

Thầy Đáng giảng nhiều bài giảng khác nhau, nhưng không có bài giảng nào cho Học Viên tìm về chân ngã, càng không có chuyện tìm về chân không , hay là Zero. Trọng tâm của Nhân Điện là từ không (Zero ) thành có, chớ không phải từ có thành không Zero. Không đây là bàn tay không vừa nghĩ tới Thầy Đáng, vừa cầu Thượng Đế là có ngay công lực, có dòng điện nong lạnh để truyền cho bệnh nhan hết đau hết bệnh. Người chưa học Nhân Điện là người Zero năng lực, khi học Nhân Điện, mở Luân Xa xong thì từ Zero năng lực biến thành người có năng lực để trị bịnh cho người ta. Người chưa mở Luân Xa thì không có Minh triết Giác Ngộ, Từ Bi Bác ái, khi mở Luân Xa rồi thì biến thanh có Minh triết, có Giác Ngộ, có Từ Bi, có bác ái… Cho nên đừng bao giờ biến minh thanh Zero, con số nầy hoàn toàn là vô nghiã đối với ngành học Nhân Điện của Thầy Đáng.

2/.- Trả lời câu hỏi Thứ 2: Ham muốn và Gạt bỏ Quyền năng khả năng.
Qyuền năng khả năng ở đây là quyền năng khả năng tâm linh, cụ thể là quyền năng khả năng trị bịnh, đơn giản nhất là quyền năng khả năng Nhân Điện. Bất cứ Học Viên nào học Nhân Điện thì cũng phải có quyền năng khả năng Nhân Điện, học Nhân Điện mà không có quyền năng khả năng Nhân Điện thì học Nhân Điện để làm gì, cũng như người đánh cá mà không bắt được cá thì đi đánh cá cái nỗi gì, cho nên ham muốn quyền năng khả năng Nhân Điện là cái chính đáng, không có gì xấu để mà từ bỏ.

3/- Cái cần từ bỏ mà hàm ý của câu hỏi nói tới là mặt khác của vấn đề Học Nhân Điện, nó cũng giống như người Học Võ, cái ham muốn của người học Võ là phải học sao cho võ nghệ cao cường, nhưng võ nghệ cao cường là để làm gì, chớ không phải là học võ cho giỏi rồi đi đánh nhau với người nầy người khác, người học võ trước nhất là cho minh có một thân thể khoẻ mạnh cường tráng, thứ nhì là để cho minh có sức mạnh không để ai bắt nạt, hà hiếp, kế đó là minh có thể giúp đở những người bị người ta ỷ mạnh hiếp yếu, thì ta mới ra tay can thiệp.

4/- Còn người học Nhân Điện cũng vậy, minh học Nhân Điện nhứt định là phải học được quyền năng khả năng tâm linh, quyền năng khả năng càng nhiều càng tốt, nhưng quan trọng là để minh giúp người, cứu đời, chớ không phải là để cho minh tranh đoạt, công danh, tiền tài, tên tuổi, tăm tiếng, càng không phải để mình lợi dụng mà kiếm tiền kiếm bạc của những người bịnh hoạn ốm đau.

5/- Còn hỏi làm thế nào để minh gạt bỏ được những ham muốn xấu xa của những quyền lực tâm linh của Nhân điện, thì cái nầy phải học qua bài học Minh Triết – Giác Ngộ. Học Viên vần học hiểu đây không phải là thứ hang hoá để cho minh có thể mua bán kinh doanh kếm lời, đây cũng không phải là thứ quan tước để minh mua bán kiếm tiếng tăm tân tuổi. Quyền năng khả năng tâm linh Nhân Điện là quyền năng khả năng của Thượng Đế, khi nào ta tuân phục Thượng Đế, thi hành mệnh lệnh của Thượng Đế, phụng sự con người, nhan loại thì ta mới có đưỡc thứ quyền năng khả năng nầy, nếu ta không tùng phục Thượng Đế, không phục vụ con người vô vị lợi, thì hậu quả là ta sẽ không có quyền năng khả năng gì hết, có bao nhiêu thì cũng mất sạch hết mà thôi.

6/- Minh Triết Giác Ngộ được điều nầy thì mình sẽ lập tức không còn dám ham danh lợi tiền tình gì nữa, bởi vì nếu mình không khiêm nhường, không từ bi, bác ái, không cứu giúp người đời, không phục vụ nhân loại, không nghe Thượng Đế thì dù mình học tới lớp Nhân Điện nào, mình học Nhân Điện bao nhiêu năm đi nữa thì mình cũng sẽ trở về số KHÔNG, tức con số ZERO, nghiã là mình không có bất cứ thứ quyền năng khả năng gì cả, là Zero.

7/- Tóm lại, Bạn đừng bận tâm là mình học học Nhân Điện lớp mấy, đừng bận tâm là mình dùng công thức gì, chỉ cần Bạn được mở Luân Xa, rồi bạn tập làm người Từ Bi bác ái, thương người, giúp người, khi nào Thượng Đế chọn, dù học lớp mấy, dù dùng công thức gì, bạn cũng có đầy đủ quyền năng khả năng tâm Linh Nhân Điện để trị bịnh cho mình, trị bịnh cho Gia đình mình, trị bịnh cho mọi người.

Thân mến. THÁITẤNTRUYỀN

Tuesday, 23 May 2017

Đọc Nhật Ký Của Richard GERE



Đọc Nhật Ký của Richard Gere

Tôi đã gửi cho Bạn trang Nhật Ký.
Của anh chàng Tài Tử Richard Gere.
Bạn đã đọc và đã nêu thắc mắc.
Có gì hay trong Nhật Ký Richard Gere.?!

Gere kể chuyện có một Bà cẩn thận.
Ăn cũng kiêng mà uống cũng rất kiêng.
Bà giữ đúng vệ sinh và thể dục.
Bà chăm lo sức khoẻ rất là nghiêm.

Bà rất sợ phải đi đâu ngoài nắng.
Không bao giờ Bà tắm biển phơi da.
Ở trong mát cũng bôi kem chống nắng.
Mà 60 Bà đã bịnh Ung Thư Da.

Còn chưa hết, Bà Ung Thư Xương Tủy.
Vậy là sao, Gere muốn nói điều gì.
Là có phải mình không cần kiêng cử.
Sống tự nhiên không kiêng cử thứ gì ?!

Không phải vậy, Bạn ơi, không phải vậy.
Gere học Thiền đâu thể nói lời suông.
Là không phải khuyên người ta bất cẩn.
Cứ uống ăn, và cứ sống luông tuồng.

Không phải vậy, Bạn ơi, không phải vậy.
Là Gere ghi một chuyện thật trên đời.
Nhiều chuyện thật trên đời là khó nói.
Có bao nhiêu chuyện thật khó nên lời.

Là cẩn thận nhưng mà mình cũng bệnh.
Là cử kiêng nhưng mình cũng ốm đau.
Không kiêng cử thì rất là dễ bịnh.
Mà cử kiêng cũng không khỏi ốm đau.

Là muốn nói Bạn ơi, là đau bệnh.
Chuyện hiển nhiên là phải có trên đời.
Bạn đừng nói là nguyên nhân nầy, khác.
Chuyện ốm đau là chuyện tất nhiên thôi.

Bạn đừng nói là nguyên nhân nghiệp quả.
Chuyện ốm đau không là chuyện nghiệp duyên.
Chuyện kiếp trước kiếp nầy không ai rõ.
Thế cho nên bạn đừng nói nghiệp duyên.

Có người bịnh mình vội vàng phê phán.
Là nghiệp duyên tiền kiếp phải trả vay.
Là không đúng, Bạn ơi ! Là không đúng.
Chuyện ốm đau không phải chuyện trả vay.

Đời vay trả, cái nầy thì có thể.
Nhưng ốm đau không phải chuyện trả vay.
Có cơ thể thì có khi đau bịnh.
Không hôm nay thì cũng bịnh ngày mai.

Bạn cẩn thận là một điều rất tốt.
Bạn hiền lành thì điều đó rất cần.
Nhưng cẩn thận hay hiền lành tử tế.
Cũng có khi phải mang bịnh vào thân.

Là ngũ thể : mộc, kim, thủy, hoả, thổ.
Biết bao nhiêu bộ phận của con người.
Hư hỏng một là coi như đau bịnh.
 Mà làm sao không hư hỏng cả đời.!?

Nay hư hỏng, ngày mai thêm hư hỏng.
Sống càng lâu thì hư hỏng càng nhiều.
Là định luật thiên nhiên, Trời Đất định.
Ta phải tuân và phải sống an nhiên.

Sống tự tại, như thiên nhiên Trời Đất.
Nắng sớm mai và bóng tối ban đêm.
Sáng mai sớm, mặt trời lên ta dậy.
Mặt Trời đi, ta phải ngủ, ban đêm.

Ăn được cháo, ta hãy vui ăn cháo.
Ăn được cơm, ta hãy cứ ăn cơm.
Còn đi đứng ta hãy vui đi đứng.
Là tuổi già, ta cứ nghỉ, chiều hôm.

Làm bổn phận khi ta còn bổn phận.
Nghỉ ngơi thôi, khi ta đến tuổi già.
Không thắc mắc khi tuổi già sức yếu.
Sống phải vui dù cho có tuổi  già.

Nói tóm lại, Bạn ơi, đời thế đó.
Đời nhân sinh không tránh khỏi ốm đau.
Thân đau ốm, lẽ thường trong sinh mệnh.
Quan trọng là không có sống khổ đau.

THÁI TẤNTRUYỀN