Một người Mẹ
Tình của mẹ
là tình thương biển rộng.
“Lòng Mẹ bao
la như biển Thái Bình…”
Tình của Mẹ
là tình thương bất tận.
Lòng Mẹ chan
chứa bao trời đất tình.
Tôi biết thế
, Bạn cũng từng biết thế.
Biết bao là
những chuyện Mẹ hiền yêu.
Chuyện tự cổ,
ngàn xưa tình của Mẹ.
Chuyện bây
giờ : bao chuyện Mẹ hiền yêu.
Tôi đã kể bạn
nghe câu chuyện Mẹ.
Nhà rất nghèo
mà vẫn chí nuôi con.
Nhà đói khổ
vẫn nuôi con ăn học.
Cực bao nhiêu,
khổ mấy vẫn vì con.
Chuyện tôi kể
hôm nay là cũng Mẹ.
Mẹ không nghèo
như Mẹ của Kim Bằng .
Nhưng Mẹ khổ
và Mẹ nhiều can đảm.
Phải đấu
tranh với đời sống, tai ương.
Con của Mẹ,
mới sinh ra bại não.
Cha chối từ,
nhưng Mẹ giữ nuôi con.
Cha ly dị, Mẹ
vẫn không nao núng.
Mẹ vững lòng,
phấn đấu, quyết nuôi con.
Cả Bác sĩ cũng
khuyên nên từ bỏ.
“-Đứa bé nầy
không thể lớn bình yên”.
Trẻ bại não
làm sao mà nuôi lớn.
Có lớn lên cũng
không thể bình yên.
Nhưng lòng Mẹ
thương con không thể bỏ.
Bỏ cho ai và
bỏ nó thế nào ?
Gửi xã hội ?
Nó sẽ nhiều bất hạnh.
Để chết đi !
là tội giết con sao ?!
Bà Mẹ trẻ một
mình, nhưng nhất định.
Quyết nuôi
con cho đến lớn nên người.
Mẹ dậy sớm,
thức khuya, làm đủ việc.
Mẹ quyết lòng
chăm sóc đứa con yêu.
Mẹ không quản
đưa con đi trị liệu.
Khó khăn nào
Mẹ cũng cố vượt qua.
Vì con trẻ Mẹ
học môn xoa bóp.
Hằng đêm ngày
giúp con trẻ Mát Sa.
Mẹ cố dạy Đình
Đình, tên cậu bé.
Học chuyên cần
những bài toán thông minh.
Học chữ nghiã,
học văn chương đủ cả.
“Kém thông
minh thì phải học nhiều hơn.”
Mẹ không muốn
cho con mình mặc cảm.
Nên dạy con
nhữngg bài học tự tin.
Học phấn đấu
để vượt qua trở ngại.
Trở ngại nhiều
thì cố gắng thêm nhiều .
Công của Mẹ đã
được Trời đền đáp.
Mẹ cố công dài
suốt mấy mươi năm.
Đình Đình đậu:
Cử Nhân Ngành Khoa Học.
Và Cử nhân
ngành Kỹ Thuật Môi Trường.
Chưa dừng lại
Đình Đình còn học tiếp.
Cậu Đình Đình
học lấy bằng Luật Khoa.
Sau Đại Học
Bắc Kinh còn học nữa.
Và bây giờ đi Mỹ,
học ở Harward.
Chàng bại não
bây giờ 29 tuổi.
Ở Harward,
chàng thấy rất nhớ nhà.
Đúng hơn, nhớ
người Mẹ chàng yêu qúi.
Hồng Vân Châu,
người Mẹ quá tuyệt vời.
Đình Đình nói
Mẹ chàng còn hơn Mẹ.
Vừa Mẹ Hiền
vừa người bạn Tinh Thần.
Không có Mẹ,
chàng không thành sự nghiệp.
Hồng Vân Châu,
Người Mẹ quá thân yêu.
Mẹ chàng nói,
với Bà thì cũng vậy.
Con của bà,
là đứa trẻ tuyệt vời.
Không phải kẻ
tật nguyền về trí não.
Mà là người có
nhân cách, anh tài.
Nghe chuyện
kể, tôi bỗng dưng nhớ Mẹ.
Mẹ của tôi,
không còn nữa trên đời.
Nhưng mỗi lúc
mỗi khi nghe tiếng Mẹ.
Thì lòng tôi
vẫn xúc động bồi hồi.
Tôi vẫn muốn
là tôi còn nhỏ bé.
Vẫn thơ ngây
để có Mẹ trên đời.
Tôi vẫn muốn
nằm mơ tôi gặp Mẹ.
Để khóc cười
tôi gọi tiếng: Mẹ ơi !
THÁI TẤNTRUYỀN
No comments:
Post a Comment