Người Mẹ của Tiến Sĩ Toán An Kim Bằng.
Tôi đã đọc rất
nhiều câu chuyện Mẹ.
Nhưng chuyện
nầy tôi cảm động rất nhiều.
Chuyện người
mẹ của một ông Tiến Sĩ.
Đã hy sinh
nhiều quá bởi Thương Yêu.
Tiến Sĩ Toán:
tuổi ấu thơ nghèo khổ.
Thế gian nầy
biết bao kẻ đói nghèo.
Không có chỉ
một gia đình Tiến Sĩ.
Nhưng làm
sao để học nếu như nghèo.
Nghèo quá đổi
miếng cơm còn không có.
Thì làm sao đi
học ở Thiên Tân.?!
Còn thêm bịnh,
ốm đau và thang thuốc.
Nhà thì xa làm
sao tới Thiên Tân.?!
Không sách vở
làm sao mà đi học.
Mẹ gánh rau
ra chợ rất là xa.
Rau bán hết
chỉ mấy đồng bạc lẻ.
Mua sách rồi
còn lại mấy đồng xu.
Lên Trung Học
rồi còn lên Đại Học.
Mịt mù xa đường
học đến Thiên Tân.
Chỉ đi bộ, Mẹ
gánh gồng dưa muối.
Tháng đôi lần
Mẹ gánh đến Thiên Tân.
Cha đau bịnh
không có tiền mua thuốc.
Mẹ một mình
lo gánh vác việc đồng.
Vất vả quá,
Mẹ sáng chiều trưa tối.
Mẹ làm hoài
mà công việc chưa xong.
Nhà chỉ nợ và
mỗi ngày thêm nợ.
Nợ chồng thêm
thì thống khổ chồng thêm.
Mẹ mệt mõi
nhưng không giờ ngơi nghỉ.
Mẹ còng lưng
nhưng vẫn ráng làm thêm.
Con đau quá
những khi nhìn thấy Mẹ.
Muốn bỏ
ngang không học , Mẹ không cho.
Mẹ nói khổ
hay nghèo không sao hết.
Miễn sao là
phẩm hạnh phải thanh cao.
Nghèo thế đó
và khổ như thế đó.
Nhưng Kim Bằng
không bỏ học giữa chừng.
Mẹ anh nói nếu
khổ nghèo mà thắng.
Thì không gì
không có thể thành công.
Lời của Mẹ là
khuôn vàng thước ngọc.
Mẹ của anh là
một tấm gương vàng.
Mẹ vượt hết
những gian nguy khổ cực.
Thì phần anh,
anh phải học thành công.
Anh đã đoạt
những kỳ thi Toán học.
Đã bao lần
anh đứng nhứt Thiên Tân.
Anh đã dự những
kỳ thi Olympic.
Và Huy Chương
anh cũng đoạt bao lần.
Anh tài giỏi,
cái nầy thì công nhận.
Anh gắng công
thì cái đó tất nhiên.
Nhưng người
Mẹ cũng nhiều công không kém.
Ngưỡng mộ
anh có được một Mẹ hiền.
Cũng ngưỡng
mộ con người anh hiếu thảo.
Khi thành
danh gặt hái được vinh quang.
Không ngần
ngại tôn vinh người Mẹ qúi.
Nhờ công lao
của Mẹ mới thành công.
Anh đã nói
người Thầy cao cả nhất.
Là Mẹ anh,
người xứng đáng là Thầy.
Mẹ xứng đáng
là người Thầy đúng nghiã.
Nhờ Mẹ khuyên
anh mới có ngày nầy.
Mẹ anh nói:
Con ơi Trường Học lớn.
Là Trường Đời,
những Khổ Cực, Đói, Nghèo…
Nếu con đậu
thì trường nào con cũng đậu.
Không lớp nào
hơn được lớp đói nghèo.
Nên anh nói
: “Mẹ tôi , Trường Học lớn.
Dù Mẹ tôi chưa
hề tới mái trường.
Nhưng mà Mẹ đã
thi qua tất cả.
Và Mẹ tôi hơn
hết mọi ngôi trường.”
Bạn có thấy
câu chuyện nầy hay quá.
Mẹ của người
hay là Mẹ của tôi.
Sao giống quá,
bao la Tình của Mẹ !
Là tình thương,
ôi sao quá tuyệt vời.
Tôi đã khóc
khi đọc bài người Mẹ.
Mother’s Day
càng nhớ Mẹ không nguôi.
Mẹ tôi mất bảy
mươi năm rồi đó.
Mà hôm nay,
sao vẫn nhớ bồi hồi.
THÁI TẤNTRUYỀN
No comments:
Post a Comment