Cha Mẹ - Con Cái: một
chặng đường
Cám ơn Bạn đã
gửi tôi bài Net.
Bài hôm nay
là câu chuyện rất hay.
Câu chuyện của
Cha Mẹ và Con Cái.
Chuyện rất xưa
nhưng còn tiếp diễn hoài.
Khi Con trẻ,
Mẹ yêu thương biết mấy.
Mẹ không rời
khi Con trẻ trên tay.
Lo bú mớm,
lo dỗ ru con ngủ.
Lo buổi chiều,
lo buổi sáng sớm mai.
Rồi con trẻ
thôi nôi thôi bú mớm.
Mẹ vẫn lo từng
bước trẻ bước đi.
Rồi trẻ chạy
Mẹ lo con vấp té.
Mẹ lo nhiều,
lo lắm chuyện quá đi.
Con đi học,
Mẹ chăm lo sách vở.
Con học bài,
Mẹ cũng học theo con.
Con học vẽ Mẹ
cũng lo học vẽ.
Con đi đâu Mẹ
trông ngóng mõi mòn.
Tính từng tháng,
31 ngày tháng đủ.
Mẹ lo con tròn
đủ 31 ngày.
Là tháng thiếu
nên bớt đi được một.
Bớt một ngày
Mẹ lo bớt một ngày.
Rồi con lớn
khôn hơn, mười mấy tuổi.
Mẹ vẫn lo từng
buổi học đi về.
Lo buổi sáng,
con đã ăn buổi sáng.
Lo buổi chiều,
cơm sẵn đợi con về.
Con thi đậu,
dù chỉ là Trung Học.
Mẹ cũng vui
như con được làm quan.
Mẹ mừng rỡ
khi con vào Đại Học.
-Ờ con tôi đã
sắp được làm Quan. !
Rồi tốt nghiệp,
Mẹ còn mừng hơn nữa.
Con ra trường,
và có được việc làm.
Việc làm tốt,
Mẹ vui mừng xiết kể.
Vẫn hằng đêm
Mẹ cầu nguyện Quán Âm.
Một bước nữa,
Mẹ không còn lo nữa.
Con lớn khôn
và thành lập gia đình.
Con cưới vợ,
có con, là mãn nguyện.
Mẹ hằng đêm
vẫn cầu nguyện Thần Linh.
Rồi con muốn
ra riêng bề gia thất.
Phải chìu thôi
là ý muốn của con.
Mẹ vẫn muốn
con ở cùng Cha Mẹ.
Nhưng làm
sao, Cha Mẹ phải chìu Con.
Dù như vậy,
Mẹ vẫn lo con trẻ.
Nó riêng tư,
việc nhà cửa ra sao.
Cơm buổi sáng
nó có ăn không nhỉ ?
Việc vệ
sinh, bếp núc nó ra sao ?
Rồi một bữa
tình cờ mà nghe được.
Đứa con Dâu
tỏ ý không hài lòng.
Nó trách Mẹ
sao mà nhiều chuyện quá.
Nó than phiền
chuyện can thiệp Mẹ Chồng.
Nó chỉ muốn
riêng tư gia đình nó.
Không muốn
ai can thiệp chuyện đời tư.
Cha với Mẹ nên
ở nhà Cha Mẹ.
Đừng tới hoài
làm mất chuyện riêng tư !
Mẹ đau khổ,
nhưng mà Cha tỉnh ngộ.
-Bà nó ơi !
Ta làm vậy đủ rồi !
Chim đủ cánh
để nó bay khỏi tổ.
Bao năm trời
lo chỉ tới đây thôi.
Giờ thôi hãy,
ta vui phần dưỡng lão.
Mình hãy đi
đến những chỗ nên đi.
Mình hãy đến
những nơi minh cần đến.
Những lo
toan, phiền muộn hãy quên đi.
Mẹ khen phải:
ông nói nghe cũng phải.
Mình cả đời đã
khổ nhọc vì Con.
Nó đã lớn, có
gia đình con cái.
Mình đã già
sao cứ phải vì con.
Sinh con cái
mình đã làm bổn phận.
Phải dưỡng
nuôi, mình cũng đã dưỡng nuôi.
Tình thương
mến, mình cũng nhiều thương mến.
Nhưng Mẹ
Cha- Con cái: chặn đường thôi.
Con đã lớn là chim đầy đủ cánh.
Để nó bay, nó
nhảy với cuộc đời.
Tuổi đã lớn,
chuyện mình là dưỡng lão.
Là hãy vui ngày
tháng lão niên thôi.
THÁI TẤNTRUYỀN
No comments:
Post a Comment