Monday 10 July 2017

Mẹ và Con



Mẹ và Con,

Cám ơn Bạn đã gửi tôi Câu Chuyện.
Chuyện hôm nay là chuyện: Mẹ và Con.
Chuyện thực quá ở trên đời trần tục.
Không gì hơn là Tình Mẹ thương Con.

Là con một lại càng thương nhiều nữa.
Là con trai lại càng lắm yêu thương.
Lúc thơ ấu cũng như là khi lớn.
Lớn bao nhiêu, lòng Mẹ vẫn còn thương.

Con cưới vợ, thì cũng không thay đổi.
Vẫn thương con y như thuở còn thơ.
Con cưới vợ, ra riêng : Mẹ khổ quá !
Mẹ xa con là nỗi khổ vô bờ.

Nên vẫn đến, hằng ngày lo chăm sóc.
Đến nhà con, Mẹ giặt giũ áo khăn.
Mẹ quét dọn vệ sinh, lo cơm nước.
Mẹ luộc rau, kho thịt, nấu thức ăn.

Me chu đáo tưởng là con Hạnh Phúc.
Nhưng mà không, Mẹ đau xót biết là.
Con Dâu Mẹ thường bất bình, phiền trách.
“ Mẹ của Anh can thiệp chuyện nhà ta !”

Mẹ đau khổ, ôi Con mình còn mất !
Con mình còn nhưng mình đã mất nhiều.
Nhà của nó không chỉ là của nó.
Con của mình nhưng không chỉ mình yêu !

Con mình vẫn chắc vẫn còn thương Mẹ.
Nhưng bây giờ tình cảm nó thêm người.
Bây giờ Vợ và sẽ còn con nó.
Con lớn rồi mình đành phải xa thôi !

Cứ ôm mãi mình sẽ người đau khổ.
Luật chia tay là luật của con người.
Khi mình có và khi mình không có.
Phải tri thiên và hiểu luật cuộc đời.

Câu chuyện Bạn đã làm cho tôi nhớ.
Chuyện con chim Hồng Hạc ở Butan.
Tôi đã đọc đã nhiều năm trong sách.
Câu chuyện của một nhà Sư Việt Nam.

Đôi chim Hạc đi tìm nơi làm Tổ.
Chúng khó khăn tìm một chỗ an toàn.
Trứng Hạc đẻ luôn chịu nhiều nguy hiểm.
Phải canh chừng gìn giữ suốt ngày đêm.

Chuyện ấp trứng phải thay phiên nhau ấp.
Con kiếm ăn thì con phải giữ nhà.
Con bận ấp thì con kia canh giữ.
Phải một đôi, không thể lẻ đơn thân.

Rồi con nở, Mẹ Cha mừng rối rít.
Phải kiếm ăn, phải chăm sóc đút mồi.
Phải bảo vệ cho bầy con non yếu.
Biết bao nhiêu nguy hiểm vẫn rình mò.

Nhưng con lớn thì Hạc không giữ nữa.
Một tiệc mừng, Hạc nhỏ đã lớn khôn.
Cùng khiêu vũ với con lần sau cuối.
Tiệc tan thì Hạc từ giã lên đường.

Thương con lắm nhưng cũng đành từ giã.
Để cho con tự tìm kiếm con đường.
Tìm núi lớn, tìm sông dài, biển rộng.
Và kiếm tìm riêng nó một bạn đường.

Là thế đó, vòng đời như thế đó.
Nên Bạn ơi, rồi tới lúc Bạn buông.
Tôi đã khóc khi con tôi đi khỏi.
Để nhà tôi trống vắng rộng thênh thang !

Nhưng tôi phải, bây giờ còn có vợ.
Vậy là may tôi phải sống ngày già.
Phải Minh Triết để lòng tôi thư thả.
Để Đời Vui và cuộc sống an hoà.

THÁI TẤNTRUYỀN

No comments:

Post a Comment