Có những lời không nên nói
Có lời nói : Có lời không nên nói.
Có lời hay : Có lời nói không hay.
Lời ích lợi : Thì mới cần nên nói.
Ở trên đời : Nên nói những lời hay.
Lời nói tốt : Ở đời cần nên nói.
Lời nói hay : Cần nên nói trên đời.
Lời nói xấu : Ở đời không nên nói.
Nói xấu ai : Cũng cần tránh trên đời.
Có lời nói : Nhẹ như là lông ngỗng.
Có những lời : nặng như núi Thái Sơn.
Lời nói ngọt : không chạm lòng tự ái.
Lời nghiã nhân : nặng như núi Thái Sơn.
Cân nặng nhẹ : Mọi lời rồi hãy nói.
Nói ra rồi : Không lấy lại được lời.
Nên suy nghĩ : thật nhiều rồi hãy nói.
Chưa nghĩ suy : Thì chớ nói ra lời.
Phải suy nghĩ : Kỹ càng rồi hãy nói.
Lời nói ra : Nhiều lúc rất
thiệt thòi.
Lời khinh xuất : Nói rồi là tiếc hối.
Nói năng nhiều : hậu quả xấu, thiệt
thòi.
Nói xàm bậy : dĩ nhiên là hậu quả.
Lời nói xằng : thì tai hại vô cùng.
Lời cẩn trọng : Có khi còn hậu qủa.
Thì huống chi : Là lời nói bậy xằng.
Lời lộng ngữ : Lời mang nhiều tai hoạ.
Lời lộng ngôn : Không nên nói ngông
cuồng.
Lời khiêm nhượng : Có khi còn tai họa.
Huống chi là : Những lời nói ngông
cuồng.
Lời nói thẳng : thường khi là tai hoạ.
Họa do lời : là lời nói thẳng ngay.
Lời nói đúng :thường chạm lòng tự ái.
Thế cho nên : Phải thận trọng lời ngay.
Ngôn bất tận : Là lời khuyên Giác Ngộ.
Lời tận ngôn : không có chỗ dung tình.
Thì hậu quả : Thường rất là thê thảm
Thế cho nên : Lời nói phải dung tình.
Chuyện thầm kín của người : Không nên
nói.
Chuyện của ai : Mình cũng chớ nói bừa.
Chuyện thầm kín : dù của
ai cũng cấm.
Chuyện kín thầm : Tuyệt không thể nói
bừa.
Lời độc ác : Tuyệt nhiên không được
nói.
Lời độc xà : như độc chất mãng xà.
Phun nọc độc : Là đã phun điều họa.
Thế cho nên : Lời ác chẳng nói ra.
Lời phách lối, kiêu căng : không được nói.
Lời ngọt ngào : cũng có lúc mích lòng.
Thì phách lối kiêu căng : thì tai họa.
Lời dịu êm : thì mới được vừa lòng.
Lời chê trách : là lời gây
tai ách.
Dù chê ai : Thì cũng họa vô chừng.
Dù họ dở : Nhưng mình chê không được.
Dù họ sai : Phê phán cũng mích lòng.
Lời tức giận : Là lời không nên nói.
Có câu : “No mất ngon, giận mất khôn”.
Nên khi giận : là khi không sáng suốt.
Giận nói ra : thường lời lẽ mất khôn.
Nói khi Giận: là một điều không tốt.
Khi oán hờn : Không có được thốt lời.
Khi oán hận : thường nói lời vô ích.
Khi oán thù : Phải cố gằng nín lời.
Là nguyên tắc : Nhưng thường thì khó
giữ.
Thường xuyên thì : Lời nói chẳng nghĩ suy.
Mình có giữ : Nhưng người ta không
giữ.
Nên người sai : Thì mình phải bỏ đi.
Không chấp nhất : những lời người khác
nói.
Cái đó là : Một đạo đức con người.
Đạo đức khẩu : Đạo giữ gìn lời nói.
Phải giữ gìn : Khẩu đức của con người.
Nói tóm lại : Phải giữ gìn lời nói.
Phải giữ gìn : Như giữ mắt của mình.
Rất quan trọng : Mỗi một lời mình nói.
Phải luôn luôn : Giữa lời nói của mình.
www.thainamtran.blogspot.com
No comments:
Post a Comment