Em có nhớ
Long Xuyên mùa nước nổi.
Mùa Long
xuyên Điên - Điển trổ đầy bông.
Anh vẫn nhớ
Long xuyên mùa nước nổi
Mùa Long
Xuyên Điên Điển trổ đầy bông.
Em có nhớ
món Bánh Xèo bông Điên điển.
Món Bánh Xèo
chỉ có ở Long Xuyên.
Anh vẫn nhớ
món Bánh Xèo bông Điên Điển.
Món bánh Xèo
chỉ có ở Long xuyên.
Em có nhớ
món canh chua Bông Điên Điển.
Món Canh
Chua chỉ có ở Long Xuyên.
Anh vẫn nhớ
món Gỏi Tôm Bông Điên Điển
Món Gỏi Tôm
Bông Điên Điển Long Xuyên.
Em có nhớ
Công Viên mình đi dạo
Tên Công
Viên nổi tiếng nhất Long Xuyên.
Anh vẫn nhớ
Công viên mình đi dạo
Công Viên Nguyễn
Du, là nhất Long Xuyên.
Em có nhớ
cây cầu tên Hoàng Diệu.
Cây cầu xưa
ngày hai buổi đi về
Anh nhớ quá
cây cầu xưa Hoàng Diệu.
Em ngày xưa
ngày hai buổi đã đi qua!
Em có nhớ
tên mái trường năm cũ
Ngôi trường
xưa tên là Thoại Ngọc Hầu.
Đã lâu quá
sáu mươi năm rồi đó.
Mà sao anh vẫn
nhớ trường Thoại Ngọc Hầu.
Bảy năm học
một ngôi trường Trung Học.
Bảo làm sao
không nhớ một ngôi trường.
Từ Đệ Thất học
dài lên Đệ Nhất.
Suốt bảy năm
nên nhớ quá ngôi trường.
Tên Thầy
Giáo nhiều người Anh vẫn nhớ.
Nhớ nhất là
Thầy Giáo Trần Quốc Quỳ.
Thầy Giáo dạy
Việt Văn năm Đệ Thất.
Nhưng bao
năm Anh vẫn nhớ Thầy Quỳ.
Thầy Giáo
khác thì là Anh cũng nhớ.
Nhưng nhớ
nhiều hơn hết là Thầy Quỳ.
Thầy khuyến
khích món văn chương Anh viết.
Dù văn
chương Anh viết lúc thanh niên.
Em có nhớ những
hàng cây Phượng Vĩ
Ở quanh trường
nở rộ lúc sang hè.
Phượng Vĩ đẹp
bông nở trường rực đỏ.
Phượng nở
bông báo hiệu đến Mùa Thi.
Mùa Xuân đến,
trường có màu hoa khác.
Thầy Mười
Hai trồng mấy dãy Anh Đào.
Cho nên cả
hai mùa Xuân và Hạ.
Thoại Ngọc Hầu
đều có những bông hoa.
Em có nhớ những
con đường mưa nắng.
Mà bao năm
ta đã bước đi qua.
Em có nhớ
con đường Nguyễn Thái Học.
Anh không
quên con đường phố Quang Trung.
Em có nhớ
Long Xuyên trời mưa nắng.
Anh không
quên trời mưa nắng Long Xuyên.
Mưa chợt đến
chợt đi cho áo ướt.
Nắng buổi
trưa ta vào dạo Công Viên.
Em có nhớ,
dù lúc mình còn nhỏ.
Chỉ đi chơi
mà chưa biết hẹn hò.
Rủ đi dạo chỉ
biết lo đùa giỡn.
Rủ qua sông
mà chỉ biết đợi đò !
Đã xa quá !
Long Xuyên giờ xa quá.
Một ngày bay
Anh mới tới Long Xuyên.
Cho nên nhớ
thì thôi , Anh chịu nhớ.
Chỉ hèn lâu
Anh mới ghé Long Xuyên.
Mà ghé lại
cũng chỉ nhìn phố cũ.
Nhìn trường
xưa chỉ nhớ Thoại Ngọc Hầu.
Không còn nhớ
bóng hình Em được nữa.
Và cũng
không biết được Em ở đâu !
Muốn tìm kiếm
cũng không tìm được nữa
Trở về đây
Anh còn thấy Thoại Ngọc Hầu
Anh còn thấy
sân trường, ai áo trắng ?.
Nhưng mà Em
thì biền biệt ở nơi đâu ?!
Hỏi mưa nắng
? Long Xuyên còn mưa nắng
Vẫn hai mùa
mưa nắng xứ Long Xuyên.
Mưa hay nắng
thì Anh, lòng vẫn nhớ.
Nắng hay mưa,
Anh vẫn nhớ Long Xuyên.
THÁI NAM TRÂN
No comments:
Post a Comment