Wednesday, 28 September 2016

Mẹ ơi, Con đã ở Thiên Đường



Tình thương con cái là bản năng Thiên phú.
Cha thương Con và Mẹ cũng thương Con
Những chuyện nầy ngàn xưa ai cũng biết.
Giàu sang hay nghèo khổ cũng thương Con.

Thương Con cái là tình thương hợp lý.
Nhưng có người lại quá sức yêu con.
Yêu nhiều quá có khi thành ích kỷ.
Và có khi thành làm hại đứa con.

Thương mà hại nói đùa là “thương hại”.
Cái thương nầy ta cẩn trọng đề phòng.
Thương là giúp chớ không là để hại.
Đã hại rồi không thể gọi là thương. !

Nhưng thực tế chuyện nầy thường xảy đến.
Ngay cả người trí thức cũng sai lầm.
Có lầm lẫn chỉ ít nhiều tai hại.
Có lỗi lầm tai hại đến vô ngần !

Tôi vừa đọc một chuyện hay trên Net.
Chuyện rất hay mà cũng rất đau lòng.
Chuyện trí thức, Nữ Giáo Sư Đại Học.
Có một con và Bà rất yêu thương.

Chồng Bà cũng một Giáo Sư Đại Học.
Cho nên bà rất mong mõi đứa con.
Bà kỳ vọng và biết bao kỳ vọng.
Bao niềm tin bà đặt hết vào con.

Từ tấm bé Bà hết lòng dạy dỗ.
Tuổi nhi đồng bà đã muốn cho con.
Phải xuất sắc và thật là xuất sắc.
Phải khôn ngoan và phải rất khôn ngoan.

Bà kềm kẹp đêm ngày con phải học.
Học sang, học chiều lại học đêm.
Học trong lớp,  trong trường còn chưa đủ.
Bà mướn Thầy kềm kẹp dạy con thêm.

Bé khổ sở và vô cùng vất vả.
Không bạn bè và không có niềm vui.
Chỉ có học và chỉ duy nhứt học.
Mẹ bảo cô là phải học hơn người.

Nhưng cô bé không phải người xuất chúng.
Không thông minh, trí óc chỉ bình thường.
Không vui thú với học hành thi cử.
Môn học nào cô cũng chỉ điểm bình thường.

Không xuất sắc như là Mẹ cô muốn.
Nên lúc nào cô gái cũng u buồn.
Càng cố học cô càng thêm chán nãn.
Và cuộc đời thấy vô vị, buồn nôn.

Rồi tốt nghiệp, Mẹ cô lo tìm việc.
Việc lương cao, chỗ làm tốt, tiếng tăm.
Mẹ vui sướng nhưng cô không vui sướng.
Mà với cô là thử thách, khó khăn.

Cô không thể hoàn thành được công việc.
Đồng lương cao phải đòi hỏi rất nhiều.
Tài cô nhỏ làm sao đương việc lớn.
Việc hằng ngày cô nhọc mệt biết bao nhiêu.

Và kết cuộc, một ngày kia sáng sớm.
Cô lên lầu, tự tử, nhảy xuống đường. !
Lời nhắn gửi cho Mẹ cô là dòng chữ:
“ Mẹ thân yêu, con đã ở Thiên Đường” !

Chỉ nơi đó, con mới bình yên được.
Không còn lo công việc hay học hành.
Hăm mấy tuổi con chỉ toàn vất vả.
Con mệt rồi, chỉ muốn nghỉ yên lành.

Và người Mẹ mất con buồn thảm khóc.
Nhưng con Bà không còn ở trần gian.
Có than khóc cũng chỉ là vô ích.
Cô gái Bà chỉ mong muốn bình an.

Dù danh vọng, tiếng tăm hay bằng cấp.
Tất cả là những thứ hảo huyền thôi.
Tất cả thứ không đem điều hạnh phúc.
Thì cần chi những thứ đó trên đời.

Đấng Thượng Đế thương yêu người trần thế.
Ngài yêu thương hết vạn vật trên đời.
Con chim nhỏ Ngài ban cho cành cây nhỏ.
Sống trên đời quan trọng nhất niềm vui.

THÁI TẤN TRUYỀN

No comments:

Post a Comment