Ứng xử thế : trên đời cần phải học.
Ứng xử sao : cho khéo léo trên đời.
Không phải dễ : nhưng mà là rất khó.
Đối thế nhân : điều rất khó trên đời.
Có nhiều cách : để đối nhân xử thế.
Nhưng không ai : dạy mình học trên đời.
Nơi trường học : thường chú tâm môn Toán.
Nhưng mà không : dạy ứng xử trên đời.
Mà ứng xử : là điều quan trọng nhất.
Dù cấp bằng : mà ứng xử vụng về.
Thì cuộc sống : sẽ nhiều khi thất bại.
Thì cuộc đời : sẽ lắm lúc ê chề.
Cách thứ nhất : là những lời chào hỏi.
Người Việt mình : ít chào hỏi với nhau.
Dù quen biết : cũng ít khi chào hỏi.
Người lạ thì : lại càng ít chào nhau.
Không chào hỏi : là xã giao thất bại.
Không hỏi chào : và không nói cám ơn.
Không xin lỗi : dù cho mình có lỗi.
Không cám ơn : dù mìnha có mang ơn.
Nên học hỏi : cách hỏi chào người Úc.
Học cám ơn : nên thường nói Cám Ơn.
Và cũng phải : học hành câu xin lỗi.
Người Việt thường : không xin lỗi, cám ơn.!
Không xin lỗi : nhưng tò mò , tọc mạch.
Tánh tò mò : là tánh xấu, không nên.
Mình hay hỏi : chuyện của người , tuổi tác.
Mình thường hay: hỏi người chuyện lương tiền.
Không to tiếng : ở những nơi công cộng.
Người Việt mình : thường hay mắc lỗi nầy.
Trên xe Bus, xe Train : cần im lặng.
Người Nhựt hay : thường có thói quen nầy.
Không to tiếng : phải thường nên nhã nhặn.
Nên nhẹ nhàng : lịch sự với mọi người.
Lời ăn nói : là đầu câu ứng xử.
Người khôn ngoan : biết ăn nói lựa lời.
Luật ứng xử : không khoe khoang, khoác lác.
Người khoe khoang , khoác lác : chẳng ai ưa.
Không khoác lác, khoe khoang: mà nhã nhặn.
Nhã nhặn thì : mới dễ được người ưa.
Được người thích : là một điều rất khó.
Người ưa ta : thì rất hiếm trên đời.
Người đố kỵ : không ưa ta nhiều lắm.
Ứng xử người : là chuyện khó trên đời.
Người đố kỵ : nhưng ta đừng đố kỵ.
Đố kỵ ai : chỉ làm khổ chính mình.
Không đố kỵ : mà ngợi khen người khác.
Khen ngợi ai : thì là lợi cho mình.
Sống tích cực : là một điều cần thiết.
Tích cực thì : có cơ hội thành công.
Không tích cực : việc gì thành cũng khó.
Cố gắng nhiều : thì mới dễ thành công.
Cần nuôi dưỡng : một niềm tin mãnh liệt.
Làm việc gì : cũng cần có niềm tin.
Niềm tin lớn : thì thành công sẽ dễ.
Thành công nào : cũng cần có niềm tin.
Chuyện ăn mặc : áo quần cần lịch sự.
Như câu : “nghèo cho sạch, rách cho thơm”.
Là câu nói : dạy ta điều ứng xử.
Thế cho nên : ăn mặc phải tinh tươm.
Ăn mặc tốt : không phải là tốn kém.
Ăn mặc sao : cho lịch sự gọn gàng.
Dù đơn giản : nhưng vẫn là lịch sự.
Dù đơn sơ : nhưng mà vẫn gọn gàng.
Ăn mặc tốt : còn cần thêm kiến thức.
Ở trên đời : chuyện kiến thức rất cần.
Dù là có : người nghèo hay giàu có.
Thì ở đời : chuyện kiến thức vẫn cần.
Dù cho có : nghề gì trong xã hội.
Làm con người : chuyện kiến thức vẫn cần.
Người được trọng : dù nghề gì đi nữa.
Nơi trần gian : chuyện kiến thức rất cần.
Nói tóm lại : trên đời cư xử khó.
Cư xử sao : cho vừa được lòng người.
Cư xử khéo : cuộc đời nhiều cơ hội.
Cư xử mà : không khôn khéo hại đời.
THÁI TẤN TRUYỀN
No comments:
Post a Comment