Cám ơn Bạn : đã gởi tôi câu chuyện.
Câu chuyện nầy : là một chuyện rất hay.
Câu chuyện kể :Trần ai nhiều thứ chuyện.
Mà hình như : Trời Đất đã an bày.
Câu chuyện kể : về ông vua xứ nọ.
Một hôm vui : Vua tổ chức đi săn.
Vua hăng hái : sẵn sàng lên phía trước.
Gặp con mồi : Vua quyết chí đuổi săn.
Gặp con báo : nhà Vua hăng chí đuổi.
Bắn được rồi : Vua bèn tiến lại gần.
Nhà Vua muốn : tự tay cầm chiến phẩm.
Nhưng con mồi : bỗng vùng vẩy thoát thân.
Con vật bỗng : vồ nhà Vua một phát.
Nó đã vồ : và cắn một ngón tay.
Vết thương nhỏ : nhưng mà Vua giận lắm.
Vua rất đau : vì mất một ngón tay.!
Vua than thở : với cận thần Thừa Tướng.
Cơn giận nầy : Trẫm phải tính sao đây.
Thừa Tướng nói : Khải muôn tâu Bệ Hạ.
Theo Thần thì : mọi sự đã an bày.
Vua càng giận : mắng te tua Thừa Tướng.
Ngươi không đau : nên mới nói thế ni.
Bây giờ nếu : Ta giam ngươi vào ngục.
Thì nhà người : có dám nói an bày ?
Thừa Tướng nói : Dạ, nuôn tâu Bệ Hạ.
Nếu lịnh Vua : Thần phụng chỉ thi hành.
Thần tuân lịnh : sẵn sàng vào trong ngục.
Thần vẫn tin : rằng may rủi có an bày.
Nhà Vua giận : truyền giam ngay Thừa Tướng.
Thử xem coi : Thừa Tướng còn nói xàm.
Quan Thừa Tướng : nơi xà lim, ngục thất.
Vẫn điềm nhiên : bình thản, chẳng phàn nàn.
Lại một buổi : nhà Vua truyền truyền binh sĩ.
Để giải khuây : nhà Vua lại đi săn.
Lần săn trước : nhà Vua không may mắn.
Nhưng nhà Vua : vẫn nhất quyết đi săn.
Lần săn trước: chỉ vết thương nho nhỏ.
Nhưng lần nầy : nguy hiểm gấp trăm lần.
Vua bị bắt : và rơi vào tay giặc.
Chúng bắt Vua : định làm Lễ Tế Thần.
Nhưng may mắn : cho Vua vào phút chót.
Là nhà Vua : khiếm khuyết một ngón tay.
Muốn cúng tế : họ cần người nguyên vẹn.
Nhà Vua may : là vì thiếu ngón tay.
Được thoát chết : nhà Vua tha Thừa Tướng.
Thừa Tướng thưa : Thần xin chúc mừng Ngài.
Nhà Vua
hỏi : Chuyện của ngươi vào Ngục.
Cớ làm sao : lại là chuyện an bài.?
Thừa Tướng bẩm : Dạ thưa ngài, Hoàng Thượng.
Chuyện của Thần : sở dĩ gọi an bày.
Nếu Thần chẳng : bị Ngài giam vào ngục.
Bên cạnh Ngài : Thần đã bị chết thay.
Vua ngẫm nghĩ : thấy lời nầy chí lý.
Ở trên đời : quả có chuyện an bày.
Ta không thấy : nhưnng mà Trời Phật thấy.
Ta không hay : nhưng Trời Đất đều hay.
Đời mọi sự : có an bày tất cả.
Cho nên ta : đừng có quá buồn phiền.
Mỗi khi gặp : chuyện buồn hay thất bại.
Đừng nên lo : cũng đừng có buồn phiền.
Đây là chuyện : ngụ ngôn, không có thật.
Chuyện ngụ ngôn : là có ý khuyên đời.
Đời có những : chuyện đời không vừa ý.
Nhưng ta nên : bình tĩnh đón sự đời.
Như câu chuyện : chiếc máy bay MH-37.
Bị mất tích : trong một phi vụ bay.
Một hành khách : không may đi lỡ chuyến.
Nhưng mà may : anh thoát nạn máy bay.
Nói tóm lại : mọi sự đời tương đối.
Một điều may : chưa hẵn đã là may.
Một chuyện rủi : chưa hẵn là đã rủi.
Chuyện trần gian : Thượng Đế vốn an bày.
THÁI TẤN TRUYỀN
www.thainamtran.blogspot.com
No comments:
Post a Comment