Để sống cuộc đời Thoải
mái
Ai cũng muốn
cuộc sống mình thoải mái.
Nhưng làm
sao để thoải mái cuộc đời ?
Một câu hỏi,
nhưng trả lời nhiều điểm.
Cần nhiều điều
để thoải mái cuộc đời.
Điều thứ nhứt:
phải giữ gìn lời nói.
Đời sống ta
phiền toái bởi nhiều lời.
Có hai mắt,
hai tai, nhưng một lưỡi.
Là để ta phải
tiết kiệm từng lời.
Người hùng
biện dễ làm nên sự nghiệp.
Nhưng nói
hay, nói giỏi, ít có người.
Nói thì dễ
nhưng nói hay rất khó.
Thế cho nên
khi nói phải lựa lời.
Lời đã nói,
thì không sao lấy lại.
Thời đại nầy có cả máy ghi âm.
Lời đã nói
người ta ghi lại hết.
Không sót câu,
không sót chữ, sót âm.
Nên suy nghĩ
kỹ càng rồi hãy nói.
Nói năng càng
sẽ chuốc hoạ vào thân.
Phải uốn lưỡi
bảy lần rồi mới nói.
Mà nhiều khi
vẫn rước hoạ vào thân.
Nói đúng lúc,
đúng thời và đúng điểm.
Chỉ những điều
cần thiết mới nói ra.
Lời đúng lúc
có thể là vàng bạc.
Lời không
hay phần thiệt sẽ về ta.
Khi giận dữ
là khi nên thận trọng.
Khi giận hờn
: im lặng vẫn là hơn.
Khi giận dữ :
lời không kềm chế được.
Lời giận hờn
: sẽ thiệt hại nhiều hơn.
Sống vị kỷ :
có phải là thoải mái ?
Sống cho
minh : có phải tốt hơn không ?
Không hẵn thế
: có khi người vị kỷ.
Sẽ cô đơn, cô
độc giữa đời thường.
Đời nhân loại,
không phải là riêng lẻ.
Càng văn
minh, càng nên phải kết giao.
Không giao kết,
là sống đời bộ lạc.
Sẽ lạc loài,
lạc hậu, sống thoái trào.
Ta không thể
sống cuộc đời lạc hậu.
Không văn
minh sẽ đào thải mà thôi.
Muốn tiến bộ
phải có nhiều giao tiếp.
Thời bây giờ,
giao thiệp khắp nơi nơi.
Xưa ta sống
trong thôn làng cách biệt.
Có luỹ tre
bao bọc ở quanh làng.
Nên kiến thức
văn minh đều không có.
Hậu quả là đời
sống khổ lầm than.
Bây giờ sống
muốn thành công, thoải mái.
Thì mở lòng,
mở rộng những vòng tay.
Càng giao tiếp
ta càng thêm tiến hoá.
Càng hẹp hòi,
càng ấu trĩ, thơ ngây.
Không ích kỷ
và phải nên tích cực.
Sống lạc
quan và vui vẻ yêu đời.
Phải gát bỏ
những bi quan, tiêu cực.
Đời có ta và
có cả người đời.
Văn hoá Việt,
ta tự hào văn hiến.
Nhưng thực tình,
rất tiêu cực, chán đời.
Phải thoát
khỏi những điều sai , yếm thế.
Đời có buồn
nhưng cũng có niềm vui.
Đời không phải
chỉ buồn đau bể khổ.
Nên không cần
phải cắt tóc đi tu.
Tu là biết
giữ gìn điều nhân nghiã.
Tu là học lòng
bác ái, nhân từ.
Tu để biết cái
gì là Thiện ác.
Để trong đời
gần Thiện, ác tránh xa.
Đời vui vẻ,
nếu ta gần người Thiện.
Đời ta buồn,
nếu gần kẻ gian tà.
Tu để biết
trên cao còn Thượng Đế.
Để trần gian
ta biết phải làm lành.
Khi hành Thiện,
trên cao Trời phán xét.
Khi từ bi, bác
ái : được ơn lành.
Nói tóm lại,
nuốn cuộc đời thoải mái.
Có nhiều điều,
nhưng cần thiết thiện lương.
Kẻ bất thiện
đừng mong đời thoải mái.
Người hiền lương
Trời Đất sẽ yêu thương.
THÁI TẤNTRUYỀN
No comments:
Post a Comment