CÁM ƠN CUỘC ĐỜI
Đời có cả những
buồn vui, đau khổ.
Có khi buồn,
cũng có những khi vui.
Ta chỉ muốn
có vui, không buồn khổ.
Không thể nào
! Bởi vì đó là Đời.
Là cuộc sống
thì buồn vui có cả.
Là quá trình
xen lẫn cả buồn vui.
Có lúc khổ,
không thể nào tránh khỏi.
Nhưng cũng
may là còn có khi vui.
Có đau yếu,
nhưng thường khi vẫn khỏe.
Không làm
sao tránh khỏi lúc khi đau.
Nên đau yếu
cũng đừng nên chán nãn.
Rồi sẽ qua,
những giờ phút ốm đau.
Mà ngay cả
những ngọt ngào thân ái,
Rồi cũng
qua, chắc chắn cũng trôi qua.
Ngọt ngào mấy
thì cũng không giữ lại.
Đắng cay qua
mà ngon ngọt cũng qua !
Và kể cả chữ
tình yêu, tình ái.
Những đam mê,
say đắm lúc thanh niên.
Rồi cũng sẽ
qua đi, rồi sẽ mất.
Không có gì
tồn tại mãi, triền miên.
Nên oán hận,
Bạn ơi, đừng lưu giữ.
Những ưu phiền
nhất thiết phải quên đi.
Nỗi oán hận
làm hao mòn năm tháng.
Nên quên đi,
cố gắng hãy quên đi.
Đời oán hận
sẽ chịu nhiều thua thiệt.
Thì quên đi,
cất gánh nặng ưu phiền.
Vai hãy gánh
những niềm vui may mắn.
Mỗi cuộc đời
đều có những may riêng.
Khi đau ốm,
mình phải lo trị liệu.
Mình không
lo thì không có ai lo.
Chuyện đau
khổ cũng tự mình lo liệu.
Mình khổ đau,
mình chịu chẳng ai lo.
Khi vui vẻ ,
có thể mình chia xẻ.
Nhưng khi buồn
thì chỉ có mình buồn.
Là vậy đó, bạn
ơi, đời thế đó.
Thế cho nên,
mình đừng có đau buồn.
Trong cuộc sống
buồn vui đều có cả.
Nhưng mà vui
thì thường ít hơn buồn.
Vui một thoáng,
nhưng buồn thường gậm nhấm.
Bí quyết là
không để ngấm đau buồn.
Mà hãy để
cho niềm vui phát triển.
Chỉ có vui mới
chiến thắng được buồn.
Chỉ có lúa mới
hòng mong diệt cỏ.
Lúa là vui còn
cỏ đó là buồn.
Muốn diệt cỏ
thì ta lo vui vẻ.
Muốn được
vui thì phải biết cảm thông.
Không thông
cảm không thể nào vui được.
Biết cảm thông
và phải biết khoan dung.
Không thông
cảm thì không sao vui được.
Biết có mình
là không có cảm thông.
Người một ý,
không ai cùng một ý.
Phải biết tình,
phải biết lý mới cảm thông.
Ngày tháng
qua, ta sẽ thành giác ngộ.
Giác ngộ rồi
thì ta sẽ cảm thông.
Khi tuổi trẻ
ta ít khi thông cảm.
Tuổi càng
cao thì càng dễ cảm thông.
Khi Minh Triết
thì ta nhiều hối tiếc.
Có những điều
đã lầm lỡ trong đời.
Hãy hối tiếc
để từ bi, nhân ái.
Bởi vì ta cũng
lầm lỡ như người !
Ta lầm lỡ thì
mong người tha thứ.
Mà sao người
lầm lỡ lại không tha.
Chữ nhân ái
từ bi là vậy đó.
Ta tha người
là để được người tha !
Mình lầm lỗi
, sao người không lầm lỗi.
Và hiểu lầm
vốn là chuyện thường xuyên.
Điều mình hiểu
thì chắc gì là đúng.
Người hiểu
sai cũng là lẽ đương nhiên.
Hiểu hay không
hiểu, trong đời khi đã gặp.
Vui, không
vui thì đó cũng cuộc đời.
Khi gặp gỡ
thì đó là duyên phận.
Hãy vui tươi và hãy cám ơn đời.
THÁI TẤN TRUYỀN
No comments:
Post a Comment