Sống cuộc đời thoải
mái
Ai cũng muốn
: Cuộc sống mình thoải mái.
Nhưng ít người
sống thoải mái trên đời.
Phần đông sống
: Với rất nhiều phiền thoái.
Không mấy ai
: Có cuộc sống vui tươi.
Muốn được có
: Một cuộc đời thoải mái.
Ta phải cần
: Đáp ứng được nhiều điều.
Những căn bản
: tất nhiên là phải có.
Còn phải thêm
: Đòi hỏi rất nhiều điều.
Muốn thoải mái
: Trái Tim không thù oán.
Còn hận thù
: Thì không thể bình an.
Chuyện thù hận
: Ở trên đời nhiều lắm.
Phải tu tâm
: Hỉ xả mới bình an.
Không Hỉ xả:
Không thể nào thoải mái.
Không Từ Bi
: Cuộc sống sẽ bi ai.
Không Giác
Ngộ: Đời muôn ngàn nỗi khổ.
Giác Ngộ, Từ
Bi : Mới tránh được Bi ai.
Nhưng Hỉ xả
: Không phải là chuyện dễ.
Ở trên đời :
Có mấy kẻ Từ Bi.?!
Nói Giác Ngộ
: Cái nầy còn khó nữa.
Làm sao mà :
Giác Ngộ với Từ Bi.?!
Không mù quáng
: Cuộc đời mới thoải mái.
Bao nhiêu
người : mù quáng sống trên đời.
Ta mù quáng
: Theo những người mù quáng.
Thì làm sao
: mà thoải mái cuộc đời.
Ta thường sống
: Theo cảm quan người khác.
Người ta vui
: Thì mình cũng vui theo.
Người ta nói
: Mình cũng đua theo nói.
Người ta buồn
: Mình cũng vậy, buồn theo.!
Muốn thoải mái
: Thì không theo người khác.
Mỗi con người
: Phải có lập trường riêng.
Theo tập thể
: Sẽ vướng vòng hệ luỵ.
Không a dua
: Phải có nhân cách riêng.
Không được sống
: Bốc đồng theo người khác.
Bịnh đám đông
: là chứng bịnh lây lan.
Trong tập thể
: Ta dễ dàng lây bệnh.
Nên tịnh tâm,
tịnh khẩu : Tránh lây lan.
Đừng đánh giá
: con người qua chiếc áo.
Mà phải nhìn
: Giá trị ở bên trong.
Đời giả trá
: Nếu chỉ nhìn chiếc áo.
Muốn biết
người : Phải thấu hiểu bên trong.
Nhưng muốn
biết bên trong : là khó lắm.
Làm sao mà :
Biết được ở bên trong.
Dò người khó
: Hơn là dò sông biển.
Mình làm sao
: Mà biết được bên trong.
Nhìn chỉ có
: bề ngoài không chính xác.
Nên phê bình
: Mình chớ vội phê bình.
Nên phê phán
: Đừng vội nên phê phán.
Phê phán sai
: Là không có công bình.
Muốn thoải mái
: Dĩ nhiên là khó lắm.
Nhưng cố sao
: Đồng cảm với con người.
Không đồng cảm
: Mình sẽ thanh cô độc.
Đồng cảm rồi
: Mới có được niềm vui.
Tiếng đồng cảm
: Nói thì nghe dễ lắm.
Thực tế thì
: Đồng cảm khó vô cùng.
Người ta giỏi
: Không dễ mình đồng cảm.
Người ta giàu
: Đồng cảm khó vô cùng.
Sống thoải mái
: Đòi hỏi ta bình tĩnh.
Nhưng bình tâm
: Là chuyện khó vô cùng.
Người ta chửi
: Làm sao mà không giận.
Người ta chê
: Bình tĩnh khó vô cùng.
Sống thoải mái
: Phải cân phân lời nói.
Lời nói ra :
Phải thận trọng vô cùng.
Lời lỡ nói :
Không làm sao lấy lại :
Lời lỡ rồi :
Có khi tiếc vô cùng.
Phải suy nghĩ
: Nhiều lần rồi mới nói.
Nhưng nghĩ
suy : Cũng có lúc nghĩ sai.
Nghĩ sai quấy
: Thì nói lời sai quấy.
Nói sai rồi
: Nhiều khi hối tiếc hoài.
Nói tóm lại
: Muốn an nhàn, thoải mái.
Thì phải Tu
: Rèn luyện tánh Từ Bi.
Không Minh Triết
: Cuộc đời không thoải mái.
Giác Ngộ rồi
: tâm tánh mới Từ Bi.
THÁI TẤNTRUYỀN
No comments:
Post a Comment