Tuổi 77 bài 7.
Tôi đã viết : 6 bài thơ 77 tuổi.
Bạn hỏi tôi : có thể viết tiếp không ?
Muốn viết tiếp : dĩ nhiên là có thể.
Hơn bảy mươi : Bao tâm sự trong lòng.
Chưa nói hết : dù đã nhiều bài viết.
Viết bao nhiêu : cũng chưa hết chuyện già.
Già đa sự : đa đoan nhiều tâm sự.
Biết bao nhiêu : tâm sự của người già !
Như mới đó : Câu chuyện bà cụ Nhật.
Bà năm nay : tuổi 77 giống tôi.
Bà đám cưới : từ năm 23 tuổi.
54 năm : sống thầm lặng cuộc đời.
Cho đến lúc : chồng bà đau bệnh mất.
Bà mới buồn : thương nhớ, đã muộn màng.
Lúc ông sống : Bà thờ ơ tình cảm.
Ông mất rồi : bà mới thấy nhớ thương.
Mình cũng vậy : cũng giống như Bà cụ.
Có bao nhiêu : điều hối tiếc trong đời.
Người bên cạnh : sống thờ ơ tình cảm.
Mấy mươi năm : đời lãng phí cuộc đời.
Đời lặng lẽ : vẫn thường hay lặng lẽ.
Không bao giờ : mở miệng nói thương yêu.
Dù cho đó : là những người thân thiết.
Sống cùng chung : mà chẳng có lời yêu.
Những cử chỉ : cũng ít khi bày tỏ.
Với vợ chồng : và với cả cháu con.
Đó chưa kể : có nhiều khi gắt gỏng.
Với vợ chồng : và với cả cháu con.
Đó là lỗi : rất phải cần nên tránh.
Gắt gỏng thì : sẽ thương tổn thân tình.
Đời sống ngắn : thương yêu còn chưa đủ.
Ít thời gian : đừng nên mất thân tình.
Nhiều lúc giận : làm thân tình thương tổn.
Không mấy ai : không hờn giận trong đời.
Khi hờn giận : câu tổn thương cũng nói.
Khi giận hờn : mình không có lựa lời. !
Không giữ ý, giữ lời : khi nóng giận.
Có nhiều khi : tình thân thiết chẳng còn.
Tình thân mất : có khi thành thù hận.
Thế cho nên : phải kềm nén giận hờn.!
Tôi có một người ông: khi còn sống.
Lũ chúng tôi : con cháu chẳng dám gần.
Khi ông giận : thì thiệt là đáng sợ.
Ông chửi la : trách mắng hoặc đánh đòn.
Tôi may mắn : có người bà tuyệt quá !
Chẳng bao giờ : bà trách mắng, rầy la.
Bà chỉ có : thương yêu và thân ái.
Nên chúng tôi : luôn thích, muốn gần bà.
Là bài học : tôi vẫn thường học hỏi.
Với cháu con : không trách mắng, rầy la.
Và tuyệt đối : không bao giờ roi vọt.
Chỉ thương yêu : và thân thiết đậm đà.
Với tất cả : mình cũng nên như vậy.
Nhất người thân : nhất là với cháu con.
Tôi đã sống : nhờ bà tôi thương mến.
Bà không thương : tôi đã chẳng sống còn.
Nên tôi nhớ : dù bà tôi đã mất.
Nghĩ đến bà : tôi nước mắt rưng rưng.
Nên kinh nghiệm : là hãy lòng như biển.
Với cháu con : “như biển Thái Bình Dương”.
Là kinh nghiệm : cuộc đời tôi đã có.
Thương cháu con : tất cả tấm lòng thương.
Lời thương mến : không có lời la mắng.
Với trẻ con : không làm chúng tổn thương.
Với người lớn : với vợ chồng cũng vậy.
Dù giận hờn : không có nói tổn thương.
Chồng với vợ : là cả đời chung sống.
Ráng giữ gìn : không làm bị tổn thương.
Nói tóm lại : viết 7 bài tạm đủ.
Còn sống thêm : tôi viết tiếp sang năm.
77 tuổi: còn văn chương là Phước.
Cám ơn Trời : đã sống được 77 năm.
THÁITẤNTRUYỀN
www.thainamtran.blogspot.com
No comments:
Post a Comment