-Cháu cũng có một cái chân giả, Ông ạ
!
Là tên tôi muốn đặt cho câu chuyện nầy.
Chuyện rất ngắn, tôi thích chuyện rất
ngắn.
Nhưng mà hay, tôi thấy nó rất hay.
Đó là lời nói của một bé gái sáu tuổi.
Nói với một ông già tuổi đã chín mươi.
Ông Lão đó là một ông Bác Sĩ.
Ông đến đây vì một tai nạn kinh người.
Vì tai nạn ông phải qua phẩu thuật.
Hậu qủa là ông chỉ còn lại một chân.
Dù già yếu nhưng là điều đau đớn.
Ông rất đau vì mặc cảm cụt chân.
Rồi một buổi ông tình cờ gặp bé.
Rất ngây thơ và bình thản hỏi ông:
Có phải là ông có một chiếc chân giả
?
Con cũng có
một chân giả giống như ông.
Rồi cô bé nhoẽn miệng cười thơ dại.
Em hồn nhiên vén váy chỉ vào chân.
Lúc bốn tuổi con đã mang chân giả.
Không may là con mất hết người thân.
Hai năm trước gia đình con tai nạn.
Con mất cha và mất đứa em trai.
Con may mắn chỉ mất phần chân phải.
Con cũng may còn lại cái chân nầy.
Nghe câu nói, ông cụ già chợt tỉnh.
Em bé nầy chỉ mới sáu tuổi thôi.
Nếu em sống như ông chín mươi tuổi.
Tám mươi tư năm nữa một chân thôi !
Ông đã sống hai chân chín mươi tuổi.
Ông đã may hơn bé bấy nhiêu lần.
Nhưng ông đã những ngày qua bấn loạn.
Ông đau buồn vì đã mất một chân.
Em bé nhỏ đã cho ông bài học.
Ở trên đời còn bao kẻ khổ đau.
Mình khổ một, người khổ nhiều hơn nữa.
Mất một chân thì đã thấm vào đâu.
Đường trước mặt, còn nhiều năm vất vả,
Mà hồn nhiên, Em bé vẫn vui chơi.
Ông đã hưởng gần trọn đời lành lặn.
Nghiã gì đâu những năm tháng cuối đời.
Nếu ông nghĩ là đã may mắn quá.
Có đôi chân đi hết chín mươi năm.
Tội em bé chỉ lành chân bốn tuổi.
Em còn đi chân giả mấy mươi năm.
Nhưng Em bé vẫn hồn nhiên vui vẻ.
Thì sao ông lại rầu rĩ ưu phiền.
Và ông Lão đã rất thương Em bé
Đã coi Em là người bạn vong niên.
Và Già Trẻ mỗi ngày luôn vui vẻ.
Đi bên nhau như những kẻ mạnh lành.
Ngày lễ tiệc Thọ mừng ông giới thiệu.
Cô Bé Con là Bạn thiết của mình.
Câu chuyện nhỏ, đúng là câu chuyện nhỏ.
Nhưng cho ta bài học lớn và hay.
Giúp ta biến niềm đau thành Hạnh Phúc.
Giúp không may thành ra những điều
may.
Không phải phép thần tiên mà biến hoá.
Biến điều nguy thanh ra những điều
an.
Là tư tưởng, bạn ơi, là tư tưởng.
Nghĩ bình an thì ta được bình an.
Cám ơn nhé, Cô Bé Con sáu tuổi.
Cô cho ta bài học lớn cuộc đời.
Đời ta khổ bởi vì ta suy nghĩ.
Nghĩ lạc quan ta sẽ thấy đời vui.
THÁI NAM TRÂN
No comments:
Post a Comment