Cám ơn Bạn vừa gửi tôi câu chuyện.
Chuyện ngắn nhưng mà chuyện rất hay.
Câu chuyện thật và có nhiều ý nghiã.
Chuyện kể về việc gửi một bó hoa.
Người trai ấy bận rất nhiều công việc.
Nhưng hôm nay anh vẫn muốn tặng hoa.
Anh ghé lại Tiệm Hoa , nhờ gửi Mẹ.
Hôm nay anh muốn tặng Mẹ bó hoa.
Bước ra cửa anh chợt gặp cô bé khóc.
Cô Bé khóc vì không đủ tiền mua hoa.
Thấy tôi nghiệp anh giúp tiền cho Bé.
Mua hoa rồi cô Bé quá giang xe.
À ! Cô Bé muốn mang hoa tặng Mẹ.
Mẹ của Cô đang nằm ở nghiã trang.
Anh xúc động vì tấm tình Cô Bé.
Còn bé thơ mà cô đã có lòng.
Anh chợt nghĩ mà sao mình không thể.
Tự mang hoa để đến tặng Mẹ mình.
Anh trở lại Tiệm Hoa không ký gửi.
Anh tự mình mang hoa đến Mẹ mình.
Dù nhà Mẹ có xa anh cũng ráng.
Dù hôm nay anh không có rảnh rang.
Nếu anh hẹn như bao nhiêu lần khác.
Biết chừng nào anh mới có rảng rang !
Anh đã đến, Mẹ anh mừng biết mấy !
Tình Mẹ Con : gặp gỡ đã là vui.
Hoa có gửi hay là hoa không gửi.
Chỉ gặp anh thì Mẹ đã vui rồi.
Con cái lớn có khi đi biền biệt.
Cha Mẹ già mòn mõi đợi trông con.
Gặp một chút cũng là nguồn an ủi.
Không gặp con lòng Cha Mẹ héo mòn.
Tình cảm đó là tình chân thật nhất.
Tình Mẹ Cha luôn thương nhớ cháu con.
Càng lớn tuổi Cha mẹ càng thương nhớ.
Càng già nua càng thương nhớ cháu con.
Là vậy đó là tấm lòng Cha Mẹ.
Từ ngàn xưa và cho đến ngàn sau.
Ngàn sau nữa cũng là như vậy đó.
Tình Mẹ Cha luôn tha thiết bền sâu.
Không nói hết, ngàn lời không nói hết.
Cả câu thơ: “ Lòng Mẹ như biển Thái Bình”.
Cũng chỉ nói một phần lòng của Mẹ.
Phải nói là như mấy biển Thái Bình.
Nên có dịp là ta đừng bỏ lỡ.
Thời gian đi không chờ đợi ai đâu.
Đời ngắn lắm, một kiếp người ngắn lắm.
Nên làm chi thì ta hãy làm mau.
Đừng lần lữa hẹn mai rồi hẹn mốt.
Với người thân ta phải rất yêu thương.
Với Cha Mẹ phải hết lòng hiếu thảo.
Cha Mẹ Già ta phải rất yêu thương.
Nói thương mến là phải nên bày tỏ.
Để trong lòng sao có thể yêu thương.
Thường thăm viếng là cũng lòng bày tỏ.
Không viếng thăm cũng nên tỏ tình thương.
May mắn sống trong thời gian hiện đại.
Không gặp nhau cũng có thể gọi Phone.
Không gặp gỡ mà cũng không Phone gọi.
Thì là ta đã thiếu phận làm con.
Đời ngắn lắm cho nên ta phải biết.
Sống làm sao để mà một kiếp người.
Ta không thẹn với người sau người trước.
Ta an tâm và vui vẻ kiếp người.
THÁI TẤN TRUYỀN
No comments:
Post a Comment