Tuesday 23 August 2016

Mục tiêu cuộc đời



Đời sống có muôn ngàn khuôn mặt.
Có bao nhiêu kiểu cách của con người.
Có người sống có công thành danh toại .
Có người hay thất bại ở trên đời.

Chuyện thành bại có nhiều nguyên nhân lắm.
Có nguyên nhân thành bại đáng quan tâm.
Thành hay bại là phải coi ta sống.
Có mục tiêu hay là không có mục tiêu.

Có câu chuyện mà tôi vừa mới đọc.
Chuyện rất hay dù chỉ ngắn mấy dòng.
Nhưng nó nói rõ ràng về thất bại.
Và làm sao thì có thể thành công.

Câu chuyện kể có một người đi lạc.
Trời bão giông trong sa mạc mênh mông.
Người đi lạc khiến bao người lo lắng.
Biết tìm đâu trong sa mạc mênh mông.

Nên họ cử một người đi tìm kiếm.
Đây là người rất rành rẽ địa bàn.
Có kinh nghiệm bão giông trong sa mạc.
Nhưng anh đi mà không thấy anh về !

Người tìm kiếm lại thành người đi lạc.
Người lạc đường thì lại đã quay về.
Chuyện kỳ lạ có phải không hở Bạn ?!
Tại sao người rành rẽ lại không về ?!

Người quay lại vì biết mình đi lạc.
Mục tiêu anh chỉ là bước quay về.
Chỉ duy nhất, một mục tiêu duy nhất.
Không có gì ngoài lối phải quay về.

Người rành rẽ tại sao mà đi lạc.
Mục tiêu anh không là nẽo quay về !
Anh tìm kiếm một người đi thất lạc.
Mục tiêu nầy là không có lối về.

Người đi lạc là người không định hướng.
Đã lạc đường thì còn biết họ đi đâu.
Bốn phương hướng nếu nơi nào cũng kiếm.
Thì tìm đâu và tìm kiếm bao lâu. !!!

Và bởi thế mà anh ta đi lạc.
Giản dị là anh không biết mục tiêu.
Mục tiêu ảo: người đi không cố định.
Có nghiã là anh không có mục tiêu.

Đừng cười nhạo, Bạn ơi, đừng cười nhạo.
Bởi vì ta cũng rất giống anh thôi.
Ta đã sống nhưng ta từng khẳng định.
Mục tiêu ta tìm kiếm ở trong đời ?!

Ta hầu hết những người không mục đích.
Sống bình nhiên trong ngày tháng dần trôi.
Sáng mai dậy một ngày như mọi bữa.
Rồi ngày mai ngày mốt cũng dần trôi.

Không mục đích nên không gì đạt được.
Biết đi đâu thì ta mới có thể đi.
Không xác định thì làm sao đi được.
Có đi hoài cũng chỉ mất công đi.

Ta thấy lạ nhưng ta thường như vậy.
Sống bình nhiên không mục đích cuộc đời.
Nên buồn tẻ có khi là chán nãn.
Có khi là đời chẳng có tiếng cười.

Nên ta phải định hình đường ta đến.
Ta đi đâu và đi để làm gì.
Ta không thể đi hoang thành thất lạc.
Dù đi đâu cũng biết đích ta đi.

Có thể sống như là người giản dị.
Nhưng là người đạo đức ở trên đời.
Nghiã là có đường ta đi mục đích.
Thì ta đi, không ngần ngại, Bạn ơi !

THÁI TẤN TRUYỀN







No comments:

Post a Comment